HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 562

Mông Kiến Quốc đứng tại cửa canh chừng, trùng hợp nghe được một

đoạn đối thoại.

Quyết Minh: “Anh là Trương Quyết Minh, tên em là gì?”
Bé trai: “Trịnh Kỳ ạ.”
Quyết Minh gật đầu: “Ba em đâu rồi? Muốn làm một điếu không anh bạn

nhỏ?” Cậu bé thò tay vào cặp móc ra một bao thuốc lá của Trương Dân.

Trịnh kỳ: “Ba đi làm nhiệm vụ rồi… Em không hút đâu anh bạn lớn.”
Mông Kiến Quốc chen vào: “Trương Quyết Minh, cháu mà dạy Trịnh Kỳ

hút thuốc thì cẩn thận bị ba thằng bé đánh đấy.”

Quyết Minh giương mắt nhìn lên Mông Kiến Quốc, ông chần chừ giây

lát, lát sau mới bảo: “Cảm ơn.” Dứt lời đón lấy một điếu thuốc, Quyết Minh
đem bật lửa ra châm cho ông, rồi đóng nắp lại.

“Trịnh Kỳ này,” Mông Kiến Quốc thấp giọng hỏi: “Tuần trước… à

không, tuần trước nữa, có một người tới nhà cháu phải không?”

Trịnh Kỳ chẳng hiểu gì, Mông Kiến Quốc rít một hơi thuốc, huơ tay

miêu tả: “Dáng cao cao, mặc đồ vest, tóc vuốt ngược ra sau…”

Mắt Trịnh Kỳ sáng lên, cậu bé cười đáp: “Dạ đúng rồi, chú đó tên là Hồ

Giác.”

Mông Kiến Quốc nheo mắt lại, đăm chiêu gật nhẹ đầu. Quyết Minh

chẳng hiểu ra làm sao, cậu bé cũng quen Hồ Giác, nhưng không biết Mông
Kiến Quốc có ý gì.

Mông Kiến Quốc không hỏi gì thêm, chỉ gật gật đầu, lúc này Lý Dao

Mẫn từ trong phòng bước ra, vết thương trên cổ chân của cô đã đỡ hơn. Cô
ôm lấy đứa con mười tuổi của mình vào lòng, tựa lên khung cửa nói: “Em
đã nhìn qua một cái áp kế, bây giờ chúng ta đang ở dưới bốn kilomet so với
mực nước biển.”

Mông Kiến Quốc khẽ mím đôi môi cương nghị, không đáp lời.
“Mọi người nghĩ sao về chuyện này?” Mông Kiến Quốc chậm rãi hỏi:

“Là do ảo giác của hội chứng biển sâu, hay thật sự có thứ gì đó ngoài kia?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.