HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 564

phải băng qua sân huấn luyện dã chiến mô phỏng để đến căng tin, ở đó mới
là nơi an toàn nhất.”

“Nhưng đằng sau cánh cửa kia có quái vật!” Lại có người vội vàng chen

vào: “Không thể qua đó được!”

Mông Kiến Quốc cam đoan: “Tôi sẽ bảo vệ mọi người.”
Người kia hét lên: “Mình ông thì làm được cái quái gì?! Ở đây có hơn

hai chục mạng người đấy!!”

Mông Kiến Quốc dừng bước, quay đầu nhìn thẳng vào người đó, dường

như cảm nhận được một sự uy hiếp vô hình, anh ta sợ sệt rụt lùi ra sau,
không dám hó hé gì thêm.

“Mong cậu hãy cố theo kịp, đừng tự ý hành động.” Mông Kiến Quốc

chẳng chút bận tâm.

Họ dấn bước về phía cuối hành lang, nơi đó có một cánh cửa, Mông

Kiến Quốc rút thẻ quẹt qua khe, ánh đèn xanh lóe sáng. Từ sau cửa vang
lên tiếng trầm đục khe khẽ, chứng tỏ “thứ đó” vẫn còn hiện diện.

Quyết Minh đi tới trước, nắm lấy tay cửa toan đẩy ra, nhưng Mông Kiến

Quốc đã vươn tay đè lên nắm tay của cậu bé.

Quyết Minh nói: “Cháu mở cửa, bác cầm súng xử nó.”
Mông Kiến Quốc hỏi: “Cháu năm nay bao nhiêu?”
Quyết Minh: “Mười sáu ạ.”
Mông Kiến Quốc: “Bác đã bốn mươi sáu rồi, cho nên phải để bác mở

cửa, cháu lùi ra sau đi, chuẩn bị giương súng bắn nó.”

Hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Mông Kiến Quốc đẩy cửa ra, bên ngoài

vắng ngắt trống không.

Quyết Minh lùi lại, đột nhiên từ phía đại sảnh mà họ vừa rời đi vang lên

âm thanh gãy nứt.

Trong nháy mắt.
Đèn chùm gắn trên trần nhà đã lộn xuống dưới của đại sảnh nổ tung,

kính cường lực nát vụn, một vòi xúc tu xộc vào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.