“Đó là… từ trường bên cạnh, các trường đại học ở đây đều bị lây nhiễm
hết rồi… Trời ạ!” Thôi Tiểu Khôn lẩm bẩm nói.
“Lưu Nghiễn! Thôi Tiểu Khôn!” Tiêu Vũ bị đẩy lên xe buýt, ra sức gào:
“Mấy cậu lên đây mau!”
“Hết chỗ trống rồi!” Trong xe có người kêu lên: “Mau lái xe đi đi!”
Tiêu Vũ hét lên: “Vẫn còn chen được! Nhanh lên!”
Đâu đâu cũng có thây ma, Mông Phong tháo chạy khốn khổ không tả
nổi, vừa phải tránh thây ma lại vừa phải né luồng đạn, có cảm giác rằng bản
thân lúc nào cũng có thể tiêu đời vì dính đạn lạc, tiếp đó là bị đám thây ma
đang đuổi riết sau lưng xông lên làm thịt.
“Lưu Nghiễn!” Mông Phong xoay mình giáng một búa xuống đầu thây
ma đang lao đến bên hông, kéo cậu thở hồng hộc chạy vào vòng phong tỏa.
Tiêu Vũ nhảy xuống xe, hối thúc: “Đi mau!”
Anh để Lưu Nghiễn lên xe, nhưng người trên xe đã bị nhét chật cứng,
đến cánh cửa cũng không đóng lại nổi.
Lưu Nghiễn vươn tay muốn kéo Mông Phong lên cùng, Mông Phong
đứng trước cửa xe nhưng không thể chen vào được, Tiêu Vũ và Thôi Tiểu
Khôn ở dưới thì càng không nói.
Mông Phong nhìn Lưu Nghiễn một cái, rồi lùi mình nhảy xuống đất.
“Mọi người đi trước đi.” Mông Phong cương quyết nói.
Lưu Nghiễn nhìn anh một chốc, nhảy xuống theo: “Tiểu Khôn, cậu cùng
sư huynh đi trước, đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“Vẫn còn chen được mà!” Tiêu Vũ kêu lên: “Mọi người lùi lại phía sau
một chút đi!”
“Mau cho xe chạy đi thầy Tiêu!” Một cậu sinh viên năm dưới hét lớn:
“Quái vật đã đuổi đến nơi rồi!”
Tiêu Vũ thở dốc, Lưu Nghiễn chợt hỏi: “Các thầy cô đâu rồi?”
Tiêu Vũ nói: “Hầu hết được cứu ra rồi, thầy chủ nhiệm khoa đang ở đây.
Em lên xe đi, anh ở lại chờ đợt lượt xe tiếp theo, mau lên đi! Không thì
Thôi Tiểu Khôn lên trước đi.”