HOÀNG KIM ÁN - Trang 101

“Thảo dân leo vào trong tìm cái tráp nhưng chỉ thấy mỗi cái liềm của mình
nằm ở trên sàn, lưỡi vấy đầy máu. Thảo dân nhận ra là tên khốn Ngô Sơn đã
sát hại hai người rồi trốn đi cùng với cái tráp và mấy con ngựa.”

Kiều Thái mở miệng định lên tiếng, nhưng huyện lệnh lắc đầu một cách quả
quyết.

“Thảo dân biết là nha lại sẽ đổ mọi tội trạng lên đầu mình,” Bùi Cửu lầm
bầm. “Bọn họ sẽ tra khảo thảo dân đến khi thảo dân chịu khai rằng chính
mình đã làm. Rồi bọn họ sẽ chém đầu thảo dân. Rồi Thục Nương sẽ không
có chốn nương thân. Thảo dân bèn lấy xe đẩy từ trong kho thóc, đặt nó bên
dưới cửa sổ và lôi hai thi thể từ trên giường xuống. Thi thể phu nhân vẫn
còn ấm. Thảo dân đẩy bọn họ vào trong xe qua cửa sổ, rồi đẩy xe đến chỗ
bụi dâu tằm, hất các thi thể xuống dưới bụi cây rồi về kho thóc để ngủ. Thảo
dân tự nhủ là mình sẽ mang xẻng quay lại đó lúc bình minh để chôn cất bọn
họ cho thỏa đáng. Sáng hôm sau, thảo dân đi đến bụi dâu nhưng hai thi thể
đã không cánh mà bay.”

“Ngươi nói gì?” Địch Nhân Kiệt la lên. “Biến mất ư?”

Bùi Cửu gật đầu khẳng định, “Chúng đã biến mất. Thảo dân nghĩ hẳn là có
người đã phát hiện ra chúng rồi bẩm báo với mấy viên bộ khoái. Thảo dân
ba chân bốn cẳng chạy về nhà, gói cái liềm lại bên trong y phục của lão gia.
Thảo dân còn dùng áo choàng của phu nhân để lau chùi tấm chiếu trải
giường và sàn nhà nhưng không thể lau sạch vết máu trên đó. Thảo dân đành
tháo chiếu ra khỏi giường, bọc mọi thứ ở trong nó rồi mang nguyên cuộn
đến giấu bên dưới đám cỏ khô trong kho thóc. Thảo dân lay Thục Nương
dậy và bảo nó rằng cả nhà phải đi đến trấn trước bình minh. Bẩm đại nhân,
ngọn ngành câu chuyện là thế, thảo dân xin thề đó là sự thật! Đừng để bọn
họ tra khảo thảo dân! Thưa đại nhân, thảo dân không hề gây ra chuyện đó!”

Gã bắt đầu dập đầu điên cuồng trên sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.