HOÀNG KIM ÁN - Trang 112

bị mất kim ngân…” Nam tử liếc nhìn đầy ưu tư về phía tòa tháp và mau mắn
nói thêm, “Nhưng thôi, thảo dân không nên làm phiền đại nhân nữa. Gia phụ
sẽ nổi giận cho mà coi!”

“Ngươi không phiền nhiễu gì bản quan cả!” Địch Nhân Kiệt nói nhanh. Ông
thích khuôn mặt khoáng đạt và dễ mến của nam tử. “Ắt hẳn bây giờ ngươi
cảm thấy cô độc lắm vì lệnh tỷ đã xuất giá.”

Khuôn mặt thiếu niên sa sầm lại.

“Bẩm đại nhân, thân tỷ cũng cô đơn chẳng kém. Tỷ ấy tâm sự với thảo dân
rằng vốn không ưng Cố Mạnh Bình kia, nhưng phận nữ nhi sớm muộn cũng
phải yên bề gia thất. Vả lại gia phụ đã một mực muốn vậy, nhắm mắt đưa
chân lên kiệu hoa nhà Cố Mạnh Bình thì có sao? Bẩm, thân tỷ là người như
vậy, rất tùy hứng mà lại vô tư! Vậy mà khi về thăm nhà, tỷ ấy có vẻ kém vui
nhưng không chịu mở lời về cuộc sống mới của mình. Chuyện gì có thể xảy
ra với thân tỷ chứ, thưa đại nhân?”

“Ta đang dụng hết sức để tìm người,” Địch Nhân Kiệt cho biết. Lấy ra từ tay
áo chiếc khăn tay mình tìm thấy trong kho củi ở nông trang, ông hỏi, “Vật
này có phải của lệnh tỷ nhà ngươi không?”

“Bẩm đại nhân, thảo dân quả thực không rõ,” thiếu niên mỉm cười đáp. “Tất
cả những món đồ của nữ nhi với thảo dân trông giống hệt như nhau.”

“Vậy hãy cho ta biết,” Địch Nhân Kiệt nói, “Phạm Trọng có năng qua đây
thăm viếng không?”

“Dạ bẩm, huynh ấy chỉ qua Tào gia một lần duy nhất,” nam tử trả lời, “khi
cần gặp gia phụ để bàn về việc gì đó. Nhưng thỉnh thoảng thảo dân có gặp
huynh ấy ở ngoài đồng. Thảo dân rất mến mộ huynh ấy, một đấng nam nhi
mạnh mẽ và một cung thủ lão luyện. Có lần huynh ấy bày cho thảo dân cách
làm một cái nỏ thực thụ! Thảo dân thích huynh ấy hơn cái lão già ở nha phủ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.