HOÀNG KIM ÁN - Trang 111

Địch Nhân Kiệt nhanh chóng nhổm dậy.

“Ta rất lấy làm tiếc,” ông cương quyết nói, “còn nhiều vấn đề cấp bách trong
trấn đòi hỏi ta phải giải quyết. Ta hy vọng sớm có cơ hội tiếp tục cuộc đàm
luận này.”

Tào học sĩ tiễn huyện lệnh xuống cầu thang. Khi Địch Nhân Kiệt chuẩn bị
rời đi, ông nói, “Trong phiên thăng đường trưa nay, ta sẽ nghe trình báo từ
một số người có liên quan đến việc lệnh ái của ngươi biệt tăm biệt tích. Nếu
có nhã hứng, ngươi có thể đến tham dự.”

“Bẩm đại nhân, còn sự vụ của thảo dân thì sao?” Tào học sĩ hỏi vẻ trách
móc. “Thảo dân thực sự không thể để bản thân bị quấy rầy bằng việc tham
dự các buổi thăng đường, nó phá hoại sự thanh tâm tĩnh trí. Ngoài ra, chẳng
phải Cố Mạnh Bình đã kết hôn với tệ nhi sao? Các vấn đề của tiểu nữ bây
giờ là trách nhiệm của hắn. Đó là một trong những nền tảng trong hệ tư
tưởng của thảo dân, thưa ngài, mỗi nhân sinh tự giới hạn mình theo ý trời…”

“Xin cáo từ!” Địch Nhân Kiệt nói và nhảy lên yên ngựa.

Ông đang cưỡi ngựa xuống đồi, lão Hồng và Thục Nương tháp tùng theo
sau, bỗng một nam tử ưa nhìn bước ra khỏi rừng thông và cúi thấp đầu chào
huyện lệnh. Địch Nhân Kiệt dừng ngựa. Thiếu niên háo hức hỏi, “Bẩm đại
nhân, ngài có tin tức gì về thân tỷ không ạ?”

Trông thấy Địch tri huyện nghiêm nghị lắc đầu, nam tử cắn môi rồi thốt lên,
“Tất cả là lỗi của thảo dân! Bẩm đại nhân, ngài làm ơn hãy tìm cho ra thân
tỷ. Tỷ ấy rất giỏi cưỡi ngựa và săn bắn, bọn thảo dân thường cùng nhau cưỡi
ngựa chạy suốt những cánh đồng. Tuy phận liễu yếu đào tơ nhưng thân tỷ có
óc xét đoán vượt tầm nhi nữ thường tình, đáng lẽ gia mẫu phải sinh tỷ ấy ra
làm nam nhi mới phải!”

Thiếu niên nuốt nước bọt rồi tiếp lời, “Bẩm, cả hai tỷ đệ đều thích ngụ lại
vùng quê này, còn gia phụ thì luôn nói sẽ chuyển về trấn. Nhưng vì gia phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.