HOÀNG KIM ÁN - Trang 109

tình đánh giá là khá độc đáo.”

Vị học sĩ có vẻ hài lòng, “Có lẽ thiên hạ đã đúng khi gọi thảo dân là người
tiên phong trong việc tư duy độc lập!” Gã nói vẻ thỏa mãn và lấy ấm trà lớn
trên án thư châm cho huyện lệnh một chén đầy.

“Ngươi có suy tư gì,” Địch Nhân Kiệt hỏi, “về những chuyện đã xảy ra với
lệnh ái gần đây không?”

Tào học sĩ trông bực bội ra mặt. Gã cẩn thận chỉnh đốn lại bộ râu trước ngực
rồi cộc cằn trả lời, “Bẩm đại nhân, tệ nhi không làm gì ngoài việc khiến thảo
dân phải phiền lòng! Đáng lẽ thảo dân cần tránh cảm giác lo âu vì nó ảnh
hưởng nghiêm trọng đến sự thanh tâm tĩnh trí, tâm tính phẳng lặng như mặt
nước mùa thu, điều mà thảo dân cần có để nghiên cứu cho đời. Thảo dân đã
dạy tiểu nữ của mình đọc chữ thánh hiền và viết lời nho nhã, nhưng rồi
chuyện gì đã xảy ra? Tệ nhi luôn tìm đọc những cuốn sách lầm đường lạc
lối. Tệ nhi còn đọc cả sách lịch sử, bẩm đại nhân, lịch sử! Chẳng có gì ngoài
những khúc tráng ca bi thảm của tiền nhân, lúc họ vẫn còn mông muội chưa
phân định được đúng sai rõ ràng. Chỉ tổ lãng phí thời gian!”

“À,” Địch Nhân Kiệt thận trọng lựa lời, “thường thì người ta có thể học hỏi
được rất nhiều từ sai lầm của kẻ khác.”

“Ôi dào!” Tào học sĩ cảm thán.

“Ta có thể hỏi,” Địch Nhân Kiệt lịch sự nói, “tại sao ngươi lại gả lệnh ái cho
Cố Mạnh Bình? Ta nghe bảo ngươi coi Phật giáo là một sự sùng bái vô tri, ở
một mức độ nhất định thì ta chia sẻ quan điểm đó. Nhưng Cố Mạnh Bình lại
là một Phật tử cuồng tín.”

“À! Chuyện đó hoàn toàn do phu nhân của hai nhà dàn xếp sau lưng thảo
dân. Bẩm đại nhân, tất cả bọn nữ nhân đều ngốc nghếch!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.