HOÀNG KIM ÁN - Trang 108

HỒI 10

Bậc trí giả, nửa mê nửa tỉnh
Án Địch phân, hiệu chỉnh trắng đen

Địch Nhân Kiệt ngỡ ngàng khi thấy học sĩ Tào Hạc Tiên sống trong một
ngôi tháp ba lầu, được xây dựng trên một ngọn đồi thông phủ quanh năm.
Ông để lão Hồng và Thục Nương đứng chờ dưới cái cổng bé tẹo và theo Tào
học sĩ lên lầu.

Lúc họ đi lên cầu thang ọp ẹp, Tào học sĩ giải thích rằng thuở xa xưa công
trình này là một tháp canh có vai trò quan trọng trong cuộc nội chiến. Mặc
dù sở hữu tòa tháp từ nhiều thế hệ, Tào gia chủ yếu sống ở trong trấn. Sau
cái chết của phụ thân, vốn là một thương gia buôn trà, Tào học sĩ đã bán
gian nhà trong trấn và chuyển đến sống tại nơi này. “Bẩm đại nhân, khi đặt
chân vào thư phòng của thảo dân,” gã rào trước đón sau, “ngài sẽ hiểu tại
sao.”

Đến căn buồng bát giác ở lầu trên cùng, Tào học sĩ chỉ tay về phía cửa sổ,
phóng tầm mắt thu trọn đất trời lồng lộng, trải rộng vòng tay như muốn ôm
cả không gian và nói, “Bẩm, thảo dân cần không gian để tư duy! Từ thư
phòng này, thảo dân có thể thưởng ngoạn được cả thiên địa giao hòa, nhờ đó
mà nảy sinh cảm hứng.”

Địch Cống thấu thị hợp lẽ. Ông nhận thấy rằng từ cửa sổ phía bắc có thể
nhìn rõ ngôi miếu hoang, nhưng đoạn đường phía trước mặt lại bị cây cối
rậm rạp che khuất tầm mắt.

Khi họ đã an tọa bên án thư lớn chất đống các văn thư, Tào học sĩ háo hức
hỏi, “Bẩm đại nhân, ở kinh thành người ta nói gì về cơ đồ của thảo dân?”

Địch Nhân Kiệt không nghĩ là mình từng nghe nhắc đến cái tên Tào Hạc
Tiên, nhưng vẫn lịch thiệp đáp lời, “Ta nghe nói triết lý của ngươi được dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.