HOÀNG KIM ÁN - Trang 116

Khuôn mặt tròn trĩnh của nữ nhân sáng lên, nụ cười rộng mở như cánh hoa
mai đón gió. “Vậy là huynh ấy thực sự đã tìm được!” Thiếu nữ buông câu
hài lòng, rồi đột nhiên tỏ vẻ sợ hãi và lấy tay áo che miệng.

“Ai tìm nó cho ngươi?” Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng hỏi.

Nước mắt dâng tràn trong đôi mắt, thiếu nữ nức nở, “Gia phụ sẽ đánh chết
tiểu nữ mất!”

“Nghe này, Thục Nương,” Địch tri huyện nói, “ở trong công đường này,
ngươi phải trả lời các câu hỏi của bản quan. Phụ thân ngươi đang gặp rắc
rối, nếu ngươi thành thật khai báo thì có thể giúp ích cho gia phụ.”

Nữ nhân kiên quyết lắc đầu.

“Bẩm, việc này không liên quan gì đến gia phụ hay đại nhân,” cô nương
bướng bỉnh nói. “Tiểu nữ sẽ không kể cho đại nhân.”

“Khai mau, hoặc ngươi sẽ nhận được thứ này!” Viên bộ đầu rít lên vào mặt
thiếu nữ, tay vung roi. Nữ nhân hét lên kinh hoàng, rồi bật khóc nức nở rất
thương tâm.

“Dừng tay!” Địch Nhân Kiệt nghiêm giọng quát viên bộ đầu, sau đó nhìn
các trợ thủ vẻ không hài lòng. Mã Vinh nhìn ông dò hỏi, vỗ vỗ vào ngực
mình. Địch tri huyện vẻ lưỡng lự một lát rồi khẽ gật đầu.

Mã Vinh nhanh chóng bước xuống bục, đi đến chỗ Thục Nương và bắt đầu
hạ giọng với thiếu nữ. Chẳng bao lâu, nữ nhân ngừng khóc nức nở và gật
đầu sốt sắng. Mã Vinh thì thầm to nhỏ thêm với thiếu nữ, sau đó vỗ nhẹ vào
lưng đầy khích lệ, rõ là y nháy mắt ra hiệu cho Địch Nhân Kiệt rồi quay trở
lại vị trí của mình trên bục xử án.

Thục Nương lấy tay áo lau sạch khuôn mặt lấm lem. Sau đó nữ nhân ngước
lên nhìn Địch Nhân Kiệt và bắt đầu kể, “Khoảng một tháng trước, khi bọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.