HOÀNG KIM ÁN - Trang 151

Khi họ đứng dậy, Bốc Khải bất thình lình ngó lên. Kim Xương khẽ vỗ lên
vai gã và nói nhẹ nhàng, “Huynh cứ nghỉ ngơi thoải mái ở đây và ngủ cho
giã rượu đi.”

Bốc Khải vùng dậy, hất ghế đổ nhào. Chỉ ngón tay run run vào Kim Xương,
gã hét lên, “Ngươi đã hứa sẽ đưa ta đi, đồ phóng đãng xảo trá nhà ngươi! Cứ
cho là ta say đi, nhưng ngươi đừng hòng giỡn mặt với ta!” Gã kiên quyết
túm lấy một hũ rượu và đung đưa dọa nạt Kim Xương.

Thực khách bắt đầu quay sang nhìn bọn họ. Mã Vinh rủa một tràng, nhanh
chóng tóm lấy hũ rượu từ tay Bốc Khải và cằn nhằn, “Vô phương! Bọn ta
phải lôi gã đi cùng thôi.”

Mã Vinh và Kiều Thái lôi Bốc Khải đi giữa hai người còn Kim Xương thanh
toán ngân lượng. Ra đến bên ngoài, Bốc Khải bắt đầu nghẹn ngào than vãn,
“Ta mệt lắm, ta không muốn đi bộ! Ta muốn nằm xuống nghỉ trên một con
thuyền.” Rồi gã tụt xuống ngồi chình ình giữa đường.

“Đừng làm thế!” Mã Vinh vui vẻ nói, lôi Bốc Khải đứng dậy trên đôi chân
đã mềm nhũn của gã. “Sáng nay, bọn ta trót phong tỏa cái lỗ chuột gặm của
ngươi ở thuỷ môn mất rồi. Ngươi đành phải duỗi cái chân lười biếng của
mình ra thôi, điều đó sẽ tốt cho ngươi đấy!”

Bốc Khải òa ra khóc.

“Thuê cho gã một chiếc cáng!” Kiều Thái sốt ruột nói với Kim Xương.
“Ngươi cứ đứng đợi ở Đông môn rồi bọn ta sẽ bảo lính canh cho ngươi
qua!”

“Ta mừng vì có các vị đi cùng,” Kim Xương nói. “Ta không biết rằng chỗ
rách ở tấm lưới đã được sửa lại. Ta đành chờ các vị ở Đông môn vậy.”

Mã, Kiều hai người đi nhanh về phía đông. Mã Vinh ngờ vực nhìn vị huynh
đệ đang im lặng sóng bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.