HOÀNG KIM ÁN - Trang 150

Mã Vinh chọt vào xương sườn Bốc Khải, sau đó nắm cổ áo gã kéo dậy khỏi
bàn nhậu

“Bớ huynh đệ, mau tỉnh dậy!” Mã Vinh hét vào tai gã. “Đến chỗ có rượu
ngon và gái đẹp nào!”

Bốc Khải ngước nhìn đám chiến hữu lưu linh bằng đôi mắt lờ đờ.

“Ta nhắc lại,” y rặn ra từng từ với giọng khàn đặc, “ta nhắc đi nhắc lại rằng
ta khinh thường ngươi. Bằng hữu của ngươi là đồ hèn hạ, các ngươi chẳng là
cái thá gì ngoài một đám sâu rượu phóng đãng. Ta sẽ không dính dáng gì
đến các ngươi nữa, không kẻ nào trong các ngươi cả!”

Gã lại gục đầu xuống bàn. Mã Vinh và Kiều Thái lại cười ha hả.

“Ôi,” Mã Vinh nói với Kim Xương, “nếu gã cảm thấy thế, tốt hơn hết ngươi
nên để gã một mình!” Y bồi thêm với Kiều Thái “Bọn ta sẽ yên lặng ngồi
uống rượu ở đây, ước chừng Bốc Khải sẽ tỉnh dậy kịp lúc bọn ta rời đi.”

Kiều Thái nói, “Thật đáng tiếc khi phải hoãn cuộc vui tới chỉ vì Bốc Khải.
Huynh đệ ta chưa bao giờ đến khu phố Cao Câu Ly. Sao không dẫn bọn ta đi
thay gã hả Kim Xương?”

Họ Kim bĩu môi. “Đâu phải chuyện dễ,” y trả lời. “Các vị phải ngầm hiểu
rằng khu phố Cao Câu Ly ít nhiều có quyền tự trị. Quan viên của nha phủ
không được hoan nghênh tại đấy trừ phi viên Vệ úy quản khu này yêu cầu
chi viện.”

“Hoang đường!” Kiều Thái diễn giải. “Bọn ta có thể che giấu hành tung khi
đến đó. Chỉ cần ta và bằng hữu bỏ mũ và búi tóc cao lên, sẽ chẳng ai nhận ra
đâu.”

Kim Xương có vẻ lưỡng lự, nhưng Mã Vinh đã la toáng lên, “Hảo ý, bọn ta
đi thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.