HOÀNG KIM ÁN - Trang 18

Gã to tiếng ra lệnh cho thủ hạ của mình. Đoàn người ngựa phi nước đại rồi
đi.

Khi đám kỵ binh đã khuất khỏi tầm nhìn, Địch Nhân Kiệt lại vung kiếm lên.
“Tiếp tục nào,” ông nói và chĩa trường kiếm vào ngực đối phương. Tên kia
lách mình tránh né rồi bất ngờ thu kiếm tra vào vỏ.

“Thưa huyện lệnh, xin ngài hãy đi cho,” y xẵng giọng. “Tiểu nhân lấy làm
mừng vì vương triều còn có những vị quan như ngài.” Hắn ra hiệu cho đồng
bọn, cả hai cùng nhảy lên lưng ngựa.

Địch Nhân Kiệt giao kiếm cho lão Hồng và khoác lại áo choàng lên người.
“Ta rút lại lời nói ban nãy,” ông hạ giọng. “Nhưng nếu các ngươi cứ ngựa
quen đường cũ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đưa ra pháp trường như bao tên
trộm quèn khác. Ta khuyên các ngươi hãy buông bỏ hận thù, đừng làm
chuyện thương thiên hại lý thiệt người thiệt mình nữa. Tin mới truyền về là
quân ta đang giao tranh ác liệt với rợ phương Bắc. Quân đội cần chiêu mộ
những nhân tài như các ngươi.”

Tên cầm nỏ liếc nhìn ông sắc lẹm. “Thưa huyện lệnh, tiểu nhân cũng khuyên
ngài,” y điềm tĩnh nói, “hãy xem kiếm là vật bất ly thân, kẻo có ngày bị
đánh úp lần nữa thì nguy!” Nói đoạn, y quay đầu ngựa và cả hai mất hút vào
trong rừng.

Khi Địch Nhân Kiệt lấy lại kiếm từ lão Hồng và đeo sau lưng, lão bộc nói vẻ
thỏa mãn, “Thưa đại nhân, ngài đã dạy cho bọn chúng một bài học nhớ đời.
Mà hai tên ấy là hạng người như thế nào vậy?”

“Thường thì,” Địch Nhân Kiệt đáp, “những kẻ mang trong mình mối thâm
thù đại hận thường chọn con đường sống ngoài vòng pháp luật. Nhưng
chúng thường chỉ cướp của quan lại và những người lắm tiền nhiều của, lại
hay ra tay hiệp nghĩa cứu giúp kẻ cùng quẫn, vì thế được người đời ca tụng
như những anh hùng cái thế thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác. Chúng tự
xưng là hào kiệt giang hồ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.