HOÀNG KIM ÁN - Trang 19

Nói đoạn, ông thúc giục, “Được rồi, lão Hồng à, cuộc giao chiến thú vị đấy
nhưng mất nhiều thời gian quá rồi. Mau lên đường thôi!”

Đến Yên châu vào lúc chạng vạng tối, họ được lính gác cổng thành đưa đến
một khách điếm lớn chuyên dành cho quan lại tuần du ở trung tâm trấn.
Chọn một gian phòng ở lầu hai, Địch Nhân Kiệt sai tiểu nhị dọn một bữa
cơm thịnh soạn để giải quyết cơn đói cồn cào sau hành trình dài.

Dùng bữa xong, lão Hồng châm một chén trà nóng cho chủ nhân. Huyện
lệnh ngồi gần cửa sổ và nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Trước cửa khách
điếm là một đám đông chộn rộn gồm binh lính và quân kỵ đang qua lại. Ánh
sáng từ những ngọn đuốc soi rõ mũ sắt và áo giáp của họ. Bất chợt có tiếng
gõ cửa. Xoay người lại, Địch Nhân Kiệt nhìn thấy hai gã đàn ông cao lớn
bước vào phòng.

“Trời ơi!” Ông thốt lên kinh ngạc, “Ta lại được gặp hai vị huynh đệ chốn lục
lâm ư?”

Cả hai lúng túng cúi chào. Chúng vẫn mặc đồ mã phu vá víu ban chiều
nhưng đầu lại đội mũ đi săn. Tên có thân hình vạm vỡ xuất ngôn trước,
“Bẩm đại nhân, chẳng phải lúc trưa ngài đã nói với viên thủ lĩnh kia rằng
bọn tiểu nhân là thuộc hạ của ngài hay sao? Ngài là một vị huyện lệnh đáng
kính, vậy há chẳng phải bọn tiểu nhân là lũ tội đồ, đã khiến ngài trở thành
một kẻ dối gạt trong mắt người đời. Bọn tiểu nhân đã bàn bạc kỹ càng, nếu
ngài thu nhận, cả hai sẽ tận trung tận lực với ngài.”

Địch Nhân Kiệt nhướn mày. Tên còn lại nhanh nhảu tiếp lời, “Thưa đại
nhân, bọn tiểu nhân tuy không thông thạo công vụ ở nha phủ, nhưng chắc
cũng có ích những lúc cần động chân động tay. Bọn tiểu nhân nguyện làm
bất kỳ việc gì, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ!”

“Ngồi xuống đi!” Địch Nhân Kiệt trầm giọng, “Ta muốn biết lai lịch của các
ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.