HOÀNG QUYỀN - Trang 1077

Tiếng tiêu khá quen thuộc, Phượng Tri Vi ngẩn ngơ ghìm cương ngựa,

cẩn thận lắng nghe, ánh mắt biến ảo, đột nhiên ngửa đầu.

Ở lưng chừng núi trước mắt, trên một gốc thông, có người áo trắng

ung dung thổi tiêu.

Mấy tháng trước, bên ngoài một ngôi chùa cổ vô danh trên núi Kị

Dương ở Lũng Tây, Phượng Tri Vi từng nghe tiếng tiêu của người này giữa
cảnh khốn cùng, trong lằn ranh sinh tử.

Một khúc giang sơn mộng, mộng đứt giang sơn.

Mấy tháng sau, trên một ngọn đồi không tên nằm ở ngoại thành Đế

Kinh, người ấy lại dùng tiếng tiêu mời gọi Phượng Tri Vi đang chạy băng
băng một mạch về Đế Kinh.

Tông thần.

Phượng Tri Vi nghe tiếng tiêu thê lương kia, nháy mắt trong lòng như

đang bị đè nặng đá tảng. Rõ ràng nóng lòng như lửa đốt, hận không thể
mọc thêm đôi cánh để lập tức bay về Đế Kinh, bỗng dưng lại cảm thấy
chân nặng như chì, không thể nhấc lên được nữa.

Tim nàng đập bùm bùm, ngón tay run rẩy từng cơn, môi cũng không

ngừng mấp máy, đôi môi nứt nẻ vì thế mà ngấm ra máu tươi đỏ nhạt, nhưng
nàng không tài nào thốt ra được một chữ.

Tông thần thổi xong một khúc, cây tiêu xanh ngọc cầm chênh chếch

trong tay, nghiêng người nhìn xuống Phượng Tri Vi.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn dịu dàng xót thương, mang theo

mấy phần buồn bã sâu kín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.