HOÀNG QUYỀN - Trang 1179

“Cái gì mà A Trát với chả không A Trát, chướng tai!” Hách Liên

Tranh cười lớn, “Con không gầy, mà là tinh thần rất tốt.”

“Chính là A Trát của ta, của ta.” Mai Đóa nhướn mày, anh khí tỏa ra

bốn phía. “Từ năm con lên ba tuổi ta đã gọi như thế, hôm nay lại đòi ta sửa
à?”

“Được rồi, tùy di.” Hách Liên Tranh gặp nữ từ này, từ đầu đến cuối

đều có vẻ mừng rỡ, nhường nhịn.

Hai người trò chuyện vui vẻ, Phượng Tri Vi bị cho ra rìa. Nàng trái lại

không hề giận mà còn nhìn họ với vẻ hứng thú, cũng mơ hồ cảm nhận được
nữ tử mà Hách Liên Tranh gọi là dì này hình như hơi bài xích mình. Xem
cái cách nàng ta vừa xuất hiện đã chăm chăm trò chuyện với Hách Liên
Tranh chứ không thèm liếc nàng lấy một cái là đủ biết.

Nhưng Hách Liên Tranh cũng không quên nàng, gã đột ngột túm ống

tay áo của Mai Đóa, dương dương đắc ý quay sang Phượng Tri Vi, nói:
“Mai Đóa, đây là Đại phi của con, Thánh Anh Quận chúa ở Trung Nguyên,
dì tham kiến cô ấy đi.”

Mai Đóa quay sang.

Gương mặt nàng ta tú lệ mà anh khí, thần sắc in trên mặt mày thoạt

nhìn có nét nhang nhác Hoa Quỳnh, ngắm kĩ lại thấy chênh lệch quá xa.
Hoa Quỳnh bẩm sinh mang khí chất rộng rãi phóng khoáng, bao dung như
biển, còn nàng ta lại sắc sảo bức người.

Mai Đóa nhìn chằm chằm Phượng Tri Vi, đôi mắt sáng rực, không hề

che dấu địch ý trong ánh mắt. Nàng ta lẳng lặng chăm chú nhìn nàng quá
lâu, đến Hách Liên Tranh cũng phát hiện, sắc mặt sa sầm, đang định lên
tiếng thì Mai Đóa đã nhìn sang chỗ khác. Nàng ta ngồi sau ngựa của Hách
Liên Tranh, mỉm cười ẩn chứa mấy phần ngạo nghễ, bình thản nói, “Là Đại
phi đây sao? Thật là thất lễ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.