chẳng ai thoát được trách nhiệm."
Phượng Tri Vi quay lại mỉm cười nhìn hắn, Khắc Liệt ngước mắt lên.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt đều lấp lóe, không ai tỏ
ra nhượng bộ.
"Các vị, không lâu về trước chiến sĩ Hỏa Hồ bộ chúng ta đóng ở biên
giới thảo nguyên có chặn được một phong thư." Khắc Liệt rút từ trong tay
áo ra một phong thư. "Đây là bức thư Đại phi viết cho lương đạo Vũ Châu
chủ quản việc cung ứng lương thực cho vương quân vương đình, trong thư
viết rằng..." Hắn kéo dài giọng ra, chậm rãi đọc, "Dạo gần đây thảo nguyên
sắp có biến động, một phần quân lương tạm thời không dùng đến, để lại
cho kho lương Vũ Châu bảo quản, đội hộ vệ của Đại phi sẽ đến tiếp nhận.
Ta muốn hỏi Đại phi, 'thay đổi' trong thư người viết, là thay đổi cái gì? Tại
sao lại đột ngột không cần lương thực của Vũ Châu nữa? Tại sao đội hộ vệ
của người lại đi tiếp nhận quân lương của vương quân thảo nguyên ta?"
Trên đài dưới đài đều nổi lên một trận xôn xao, chuyện này ngay cả
các tộc trưởng cũng không biết, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bức thư kia
với vẻ kinh ngạc và nghi ngờ. Khắc Liệt mỉm cười chuyền bức thư cho mọi
người cùng đọc, quý tộc thảo nguyên đều thông thạo chữ Hán, tuy không
nhận ra nét chữ của Phượng Tri Vi nhưng nét chữ này cốt cách thanh tú,
giấy viết thư cũng là loại sản xuất ở Trung Nguyên, lại đóng thêm con dấu
"Thánh Anh", trên thảo nguyên này, ngoại trừ Phượng Tri Vi, không còn
người thứ hai sở hữu vật ấy.
Khắc Liệt vung tay, lập tức có người đưa lên một nam tử bị trói, mặc
phục sức của hộ vệ đưa dâu, quỳ xuống đất với vẻ mặt tràn ngập kinh
hoàng.
"Đây là ngươi đưa thư cho Đại phi mà vương quân bắt được ở ngay
sát biên giới Vũ Châu.” Khắc Liệt nói, "Khi ấy trông mặt mũi hắn lấm lét,