HOÀNG QUYỀN - Trang 130

Quy định này vừa ra, áo lụa đã biến mất, đám công tử vội vội vàng

vàng thay sang một màu áo xanh đồng nhất. Ai mời họ mặc áo lụa, họ sẽ
trưng ra bộ mặt đưa đám với kẻ đó.

Ăn, mặc, ở thống nhất rồi, cũng không nhìn ra than phận cao thấp nữa,

các học sinh chung sống với nhau càng them tự nhiên thoải mái. Nhưng
vẫn có lời đồn tỉ tê rằng trong thư viện có vài học sinh thân phận cao, rất
cao rất cao. Có người hỏi: cao đến nhường nào? Thì người bị hỏi nhất định
sẽ thần bí lắc lắc ngón tay- không nói được, không nói được.

Trên đường đi, Phượng Tri Vi cứ nghe Yên Hoài Thạch thao thao bất

tuyệt giới thiệu về thư viện. Nghe cái giọng biết tuốt này nào có giống một
học sinh đợi dài cổ bên ngoài chưa được nhận, mà giống như đã học ở thư
viện ba bốn năm rồi.

“Sao ngươi hiểu rõ vậy?” Phượng Tri Vi hỏi hắn.

Tiểu tư Yên Hoài Thạch cười hì hì xoe xoe ngón trỏ vào ngón cái, ý

nói: ngân phiếu vạn năng.

“Yên gia làm giàu trên biển, sao còn muốn chui vào trong kinh luồn

cúi khắp nơi, chịu đựng uất ức?”

“Triều đình trọng nông ức thương, thương gia dẫu giàu có bậc nhất

thiên hạ cũng phải cung kính quan lại địa phương.” Yên Hoài Thạch nhìn
lên mái cong của thư viện Thanh Minh, ánh mắt đùa giỡn với đời bỗng lặng
đi mấy phần, “Đế Kinh, dù sao cũng là một nơi nhiểu cơ hội”.

Phượng Tri Vi cười, thầm nghĩ thế gia đại tộc đông con nhiều cháu,

chức gia chủ đời sau nhất định cũng phải đua tranh kịch liệt. Vị này chạy
đến Đế Kinh, hoặc là không chịu nổi cảnh đấu đá phải đi lưu vong, hoặc là
đi mở mang kiến thức, hiểu rằng nguồn tài nguyên ở Đế Kinh tương lai sẽ
tiếp sức cho mình trong cuộc tranh quyền đoạt vị, nên mới cố ý đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.