HOÀNG QUYỀN - Trang 132

Yên Hoài Thạch xoay xoay tròng mắt, liếc nàng với vẻ quỷ dị, thầm

nghĩ tiểu tử nhà ngươi còn giả vờ giả vịt!

Phượng Tri vi mới đi được vài bước, chợt nghe cách đó không xa có

tiếng reo hò ầm ĩ, người đi xung quanh cứ như nghe được hiệu lệnh, đua
nhau né sang hai bên đường. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bóng
người nhoáng lên trước mặt, có vật gì đó lướt vèo qua mũi nàng. Chất vải
mềm mịn ve vuốt gương mặt nàng, tỏa ra một mùi hương quen thuộc
dường như đã gặp ở đâu.

Ống tay áo của Cố Nam Y nháy mắt đã vung lên, ngón tay bị ống tay

áo che khuất phóng ra như một tia chớp; nhưng cái bóng kia hớt hơ hớt hải,
nhanh chóng lướt vèo qua người Phượng tri Vi như cá lội. Phượng Tri Vi
ngạc nhiên ngẩng đầu, thì thấy hình như là một người bị một người khác
chân không chạm đất kéo đi, xiêu vẹo phóng qua như một cơn lốc, dọc
đường đi còn chào hỏi lung tung: “ A a, cho đi nhờ chút!!! Á á, không tong
phải ngài chứ!! Á á, gió dữ lướt qua, rảnh rỗi thì nhường đường!”

Người rảnh rỗi lục tục nhường đường, ai nấy đều ngầm hiểu mà không

nói ra, ngay đến Yên Hoài Thạch cũng tránh đi, chỉ có Phượng Tri Vi và Cố
Nam Y vẫn đứng đực mặt ra giữa đường.

Phượng Tri Vi còn mải suy nghĩ, chẳng phải người ta nhảy qua rồi

sao? Còn nhường đường làm khỉ gì?

Nhưng chẳng bao lâu sau nàng đã có được đáp án.

“Đừng chạy…..”

Chất giọng sắc bén như dây thép đuổi theo màn bụi cuồn cuộn bốc lên

sau lưng người kia, lọt thẳng vào tai mọi người. Kế đến là một mảng gấm
hoa rực rỡ xanh đỏ tím vàng, bảy tám bà thím xắn cao tay áo, chân dậm
bình bịch tay giơ thớt gỗ một lần nữa phô trương phóng qua trước mặt
Phượng Tri Vi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.