HOÀNG QUYỀN - Trang 133

Đi đến đâu là thơm phức đến đấy, Phượng Tri Vi phát sặc vì mùi phấn

đậm đà này. Từng làm tiểu tư trong kỹ viện nên nàng lập tức nhận ra đó là
loại phấn “Dạ lai hương” rẻ tiền.

“Có….có chuyện gì thế?” Phượng Tri Vi thấy một đám oanh yến dân

dã hò hét lao vùn vụt vưới khí thế dốc hết dũng khí đuổi giặc cùng đường,
lền lắp bắp khó nhọc.

Nếu nơi đây không phải thư viện Thanh Minh địa vị cao quý thanh

danh hiển hách, nàng sẽ nghĩ mình đang đứng trong một chợ thức ăn ở
nông thôn”.

“À.” Kẻ duy nhất còn giữ được bình tĩnh là Yên Hoài Thạch , hắn hả

hê nói, “Chuyện thường thôi, sau này mỗi ngày huynh có thể thấy hai ba
lần, tập cho quen là được. Tối rồi, mau đi ăn cơm, ăn xong còn nghỉ ngơi.
Ngày mai chia viện, huynh xem mình sẽ đến viện Chính sử hay Quân sự.”

Phượng Tri Vi mỉm cười, ba người đến phòng ăn. Bữa tối nay có món

mì giò heo múc đầy bát sứ cỡ bự với bảy tám miếng thịt kho tàu bóng nhẫy,
không đủ thì lấy thêm. Sợi mì mùi vị chất phác, hương thơm mộc mạc chưa
đầy phong vị dân dã, khắp gian phòng chật ních những học sinh bê bát mì
to chạy loạn, rồi lại nghe những tiếng húp mì soàn soạt.

Yên Hoài Thạch nhập cuộc rất chóng vánh, hắn ôm bát mì bự vừa húp

vừa nhảy sang các bàn khác trò chuyện kết thân, hoàn toàn không có vẻ
khó ở cố hữu ở công tử nhà giàu. Phượng Tri Vi ngây ra một lát rồi lập tức
bắt đầu nhập gia tùy tục jokc húp mì, vừa húp vừa nghĩ bụng thư viện
Thanh Minh này chẳng giống một trường học tập trung đệ tử thi hương
khắp thiên hạ chút xíu nào, mà giống như một nhà nông ở ngoại thành Đế
Kinh.

Húp soàn soạt một hồi, nhận ra xung quanh im ắng lạ lùng, nhìn sang

bên cạnh thì thấy Cố Nam Y ngồi đó, một tay bưng bát một tay khẽ vén lớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.