HOÀNG QUYỀN - Trang 1309

nhiêu năm qua, con không thể để dì bị con sói cái này gả bừa đến quan nội
như thế được, gả cho một lão già mặt tròn bụng phệ!”

“Chủ của trại ngựa Đức Châu ở quan nội năm nay mới bốn mươi tuổi,

có ba trai một gái, là người thành thật, gia sản kết xù.” Phượng Tri Vi thản
nhiên xắn tay áo. “Vị chủ trại ngựa tuyệt đối không mặt tròn bụng phệ này
do ta chọn lựa từ một danh sách hơn mười người, cũng đã được chính
miệng Đại vương đồng ý.”

Nghe đến câu cuối cùng, Mai Đóa như bị sét đánh, ngây ra tại trận.

“Đại vương nhớ ân nghĩa của ngươi năm đó, cho ngươi một cơ hội.

Nếu ngươi không cần, tốt thôi, thật ra ngươi không cần Đại phi ta càng
thích.” Phượng Tri Vi đưa tay ra chỉ dẫn. “Chọn một trong ba, nhanh lên.”

Mai Đóa ngồi thừ ra trước thanh chủy thủ, hồi lâu mới run run bật

vươn tay về phía chủy thủ. Phượng Tri Vi thờ ơ nhìn, ánh mắt không hề dao
động một li.

Dây dưa nửa ngày, Mai Đóa cắn chặt răng, cương quyết cầm lấy chủy

thủ, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào Phượng Tri Vi. Nàng vẫn không hề
nhúc nhích, nhìn nàng ta với vẻ mong chờ.

Hai người đấu mắt với nhau, bốn bề nín thở không một tiếng động.

Hồi lâu, chợt nghe “leng keng” một tiếng.

Chủy thủ rơi xuống cát bụi, cùng lúc ngã xuống còn có Mai Đóa.

Nàng ta ôm mặt, khóc đến xé ruột xé gan.

Phượng Tri Vi vung tay lên.

Lập tức có người khiêng một cỗ kiệu màu đỏ tới, thuần thục giúp Mai

Đóa thay một bộ áo đỏ, hai bà mối cao lớn thô kệch giấu dây thừng, nhét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.