HOÀNG QUYỀN - Trang 146

các ngươi không tán thành ta ta sẽ sỉ vả các ngươi. Ngồi bên cạnh cậu ta là
một thiếu niên mắt to tuổi tác xấp xỉ, kéo kéo ống tay áo cậu ta, hạ giọng
nói: “Đừng, đừng, ngồi xuống, ngồi xuống,…”

Thiếu niên sốt ruột giãy ra khỏi tay cậu, mọi người im thin thít. Hai

người này là huynh đệ, huynh trưởng rụt rè ôn hòa tên Lâm Tế, đệ đệ
bướng bỉnh hung hăng tên Lâm Thiều, vốn là nhân vật tương đối đặc biệt
trong thư viện. Tuy chế độ ăn, mặc, ở, đi lại không có gì đặc biệt, nhưng
tùy tùng bên người lại hùng dũng như rồng như hổ, nhìn qua đủ biết là cao
thủ hàng đầu, huống chi khí chất hai người khác xa so với con em quan lại
bình thường. Được học ở đây đều là tinh anh, ngày thường đều rất thông
minh mà vẫn giữ khoảng cách với họ.

Chuyện này, lính mới như Phượng Tri Vi đương nhiên không biết rồi.

Lão Hồ tóc trắng đứng trên bục, trợn mắt với cả hai người, ánh mắt

lóe lên một tia bất đắc dĩ, lắc đầu.

Lâm Thiều dựng ngược lông mày, ánh mắt càng thêm dữ tợn, “Tranh

đoạt ngôi báu, há lại chấp nhất thủ đoạn phi thường!”

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt đám đông đồng loạt nhảy dựng, sau đó ra

vẻ ta đây câm điếc bẩm sinh – mấy lời này đừng bảo là nói ra mồm, ngay
cả nghe, tốt nhất cũng đừng nghe thấy.

Phượng Tri Vi nhíu mày, trong tích tắc đột nhiên cảm thấy nguy hiểm,

không muốn nói nhiều thêm, lại nghe Hồ tiên sinh hỏi: “Ngụy Tri, trò thấy
thế nào?”

Ánh mắt cả lớp đồng loạt đổ dồn vào nàng, Phượng Tri Vi ngạc nhiên

ngẩng đầu, lão già đứng trên bục mỉm cười hòa nhã thân thiết, nhưng ánh
mắt ông không hề cho thấy điều này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.