HOÀNG QUYỀN - Trang 181

Y ngồi đó, ngẩng đầu lên, mơ hồ nhớ ra đây là rượu, lại nhớ dường

như ai đó đã nòi rằng rượu chỉ có thể nếm một chút thôi, nhưng mà chẳng
sao, y chính là y, người khác là người khác.

Thế giới của y trải qua bấy nhiêu năm, rực rỡ sắc màu mà lại lắng

đọng như vực sâu, đây là hương vị tươi mới mà y muốn biết.

Y đưa tay, bắt chuốc nàng dốc nữa bầu rượu xuống uống một cách

khoan khoái.

Nửa bầu rượu trôi tuột xuống bụng, hương rượu xung quanh càng

thêm nồng nàn. Mùi hương ngào ngạt mà mát lạnh, Phượng Tri Vi lắc đầu,
cảm thấy mình hơi chóng mặt, trong lòng lại lấy làm kinh ngạc. Nàng có
tửu lượng cực tốt, thoạt nhìn uống rượu nho nhã thế thôi, nhưng thật ra
rượu càng vào lại càng tỉnh táo, hôm nay nàng làm sao thế này?

Nàng lơ mơ nghe tiếng Thuần Vu Mãnh lải nhải dưới hang: “… Mỗi

người uống một chén thôi, uống nhiều hơn sẽ say mèm ít nhất ba ngày, còn
thừa đưa ta…”

“…”

Phượng Tri Vi não nề hết cả ruột gan, tên Thuần Vu Mãnh chết tiệt

kia, sao không nói sớm hả!

Nàng cười nhạt, cào cào bụi đất trên tường bỏ vào bầu rượu, nhét lại

vào trong hang, lấy ghế chặn luôn cửa hang, không thèm đếm xỉa đến
Thuần Vu Mãnh ở đầu bên kia đang kêu khóc om sòm.

Làm một loạt động tác, hơi rượu xông lên, trước mắt nàng sao bay

loạn xạ. Nàng ôm đầu xoay người lại, chỉ cảm thấy luồng nhiệt trong cơ thể
đột ngột trào dâng, sau đó chẳng hiểu từ đâu tuôn ra một làn khí mát rượi,
quấn trọn một vòng quanh luồng hơi nóng kia. Thân thể nàng lập tức lạnh
đi, lại cảm thấy thân mình mềm nhũn, ngã đánh “bịch” vào đâu đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.