HOÀNG QUYỀN - Trang 182

Dưới má là tơ tằm trơn mát, mang theo hương cỏ nhàn nhạt, hình như

là gối đầu của Cố thiếu gia.

Phượng Tri Vi ngọ nguậy muốn đứng lên, nàng cũng chẳng muốn sẽ

gối chung chăn với người ta. Nàng vừa ngọ nguậy lại vừa nghĩ tửu lượng
của Cố Nam Y thật khá, nửa bầu rượu y uống hình như còn nhiều hơn nửa
bầu nàng uống một chút, thế mà bây giờ vẫn còn bình tĩnh nhã nhặn đứng
yên như núi kìa…

Trước mắt nàng đột ngột bừng sáng, luồng sáng rực rỡ ấy lóe lên, rồi

nàng phát hiện ra đó không phải là ánh sáng, mà là Cố Nam Y vung tay
ném xuống cái nón che mà y đội quanh năm suốt tháng.

Ánh trăng đã lên cao quá song cửa, bốn bề chỉ còn là bóng tối nặng

trĩu. Nhưng người ấy vừa vén tấm mạng che, thì tựa như có ánh sao rơi tỏa
sáng khắp xung quanh, hút lấy ánh mắt người ta.

Đôi mắt tuyệt diễm khunh thành kia rốt cuộc là sáng đến nhường nào?

Sáng tựa hồ nước với dòng suối trong bập bềnh tuyết liên, tan chảy từ nước
tuyết đọng vạn năm trên đính núi Hô Trác Cách Đạt Mộc? Hay là hạt ngọc
tụ bảo mà trai ngọc phải mất nghìn năm thai nghén bằng sinh mạng mình
dưới đáy biển sâu của vùng biển Kim Sa ba nghìn dặm?

Vầng sáng cực hạn cận kề trong gang tấc, do quá chói mắt, mà khiến

người ta quên đi tất cả ngọn nguồn.

Phượng Tri Vi không thấy đôi mắt kia rốt cuộc trông như thế nào,

càng khỏi nói đến chuyện nhìn rõ gương mặt của Cố Nam Y, vì chỉ một
khắc sau, gương mặt kia đã kề sát cực gần, hạ giọng nỉ non giữa hơi thở
nóng rừng rực: “Nóng…”

Hình như y thật sự rất nóng, từ hơi thở cho đến nhiệt độ cơ thể đều

như dung nham cuồn cuộn cháy. Bản năng mách bảo y lại gần mọi vật thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.