HOÀNG QUYỀN - Trang 335

Liêu xâm nhập. Mà nước cờ này, có thể nói đã thay đổi hoàn toàn quốc
sách bấy nhiêu năm của Thiên Thịnh đế; Nguỵ Tri này, dám nghĩ, cũng
dám nói ra!

Những người đứng ở đây đều là năng thần đương triều, dĩ nhiên hiểu

rõ sách lược chiến – hoà, truyền bá văn minh và giao lưu kinh tế mà
Phượng Tri Vi đề ra chính là ba phương pháp chính để trấn áp ngoại tộc,
nhưng mỗi phương pháo đều có hạn chế của riêng mình. Dị tộc cường tráng
nhiều năm tranh đoạt địa bàn giống như cỏ dại trên thảo nguyên, đốt không
tiệt, gió thổi lại sinh sôi. Sau khi chinh phục và đồng hoá một dân tộc,
chẳng mấy chốc sẽ có một dân tộc hung tàn dã man hơn nổi lên; mỗi khi đã
tuỳ thiện khởi binh, thì kế tiếp có thể là chiến tranh dai dẳng. Mà phía Tây
Nam Thiên Thịnh còn có một nước Tây Lương với vùng biển phồn vinh, có
nghề làm muối và buôn bán phát triển. Một khi chiến sự kéo dài, liệu có bị
Tây Lương thừa cơ trục lợi hay không?

Trách nhiêm này không ai gánh vác nổi, kế sách dù hay, cũng chẳng

có ai có gan ủng hộ.

“Ngươi có bao giờ nghĩ, một khi Đại Liêu đã được văn minh Trung

Nguyên giáo hoá, chúng học kỹ thuật, học pháp trị, học quốc sách của ta,
thì có thể sẽ càng thêm hưng thịnh?” Hồi lâu, Hồ Thánh Sơn mới chậm rãi
hỏi.

“Thông hôn và buôn bán, dĩ nhiên là phải chờ một thời gian mới thấy

hiệu quả. Mô phỏng văn hoá Trung Nguyên ta, cũng chẳng phải chuyện
một sớm một chiều mà xong được.” Phượng Tri Vi nở một nụ cười,
“Huống chi, ba bộ tộc lớn của Đại Liêu trong đó có Thiết Lặc nằm ở một
góc xa xôi hẻo lánh trong dãy núi Trường Thanh, nhiều năm qua cũng
không hề an phận. Sau khi đánh một trận đẩy lùi Đại Liêu, ta chống lưng
họ thoả đáng đi kèm với kiềm chế, trong vòng mười năm, Đại Liêu ắt
không thể vượt qua thảo nguyên Hồ Luân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.