HOÀNG QUYỀN - Trang 333

Phượng Tri Vi liếc nhìn vị Thủ phụ tư cách đầy mình này. Ông ta là

lão thần trong phe Sở vương, vốn đã xích mích với nàng vì chuyện đứa con
trai. Bây giờ làm việc chung một phòng với nàng, ông ta càng chĩa mũi dùi
vào nàng mọi lúc mọi nơi, hận không thể giơ chân đá bay nàng ra.

“Dạ, thưa lão tướng.” Nàng mỉm cười dịu dàng, thái độ khiêm nhường

cung kính, “Nguỵ Tri tài thô học thiển, không dám khoe khoang trước mặt
các vị.”

“Tài thô học thiển mới cần phải trui rèn, tiếp tục đi.” Thiên Thịnh đế

nhíu mày, “Diêu Anh, ngươi là bật kì cựu ở thiên triều, là đại thần Thủ phụ,
sao chẳng có lấy một chút phong thái nhẫn nại nào?”

Diêu Anh đụng phải tường, hậm hực im mồm, chửi thầm tiểu tử này

giỏi đi cửa sau chỗ Công chúa Thiều Ninh, dỗ dành sao mà bệ hạ cũng phải
nhìn nhận lại.

“Con rết trăm chân đến chết còn cựa quậy, cỏ dại đốt rồi xuân tới lại

sinh sôi.” Phượng Tri Vi nói, “Binh mã có thể chiêu mộ, vũ khí có thể đúc
lại, vài chiến dịch không thể khiến người Đại Liêu dũng mãnh buông bỏ hy
vọng, chi bằng… làm suy yếu giống nòi chúng! Huỷ binh khí của chúng!
Khống chế đất nước chúng!

Thiên Thịnh đế động mi tâm, thúc giục: “Nói cho rồi!”

“Khư khư phòng thủ, chi bằng mở rộng biên cương.” Phượng Tri Vi

nói, “Đề xuất ‘chợ buôn ngựa’ của Thu ĐÔ đốc, thật ra cách làm không sai,
có điều thời cơ chưa đến. Dạo gần đây Đại Liêu kiêu căng ngạo mạn, mở
chợ buôn ngựa chỉ tổ khiến nước Liêu tưởng triều đình ta yếu thế, càng
thêm càng rỡ ngang ngược. Chúng ta phải đánh trước! Dung trọng binh áp
trận, một trận diệt tan ý chí của chúng, sau đó mởi mở chợ.”

“Càng nói càng hoang đường!” Diêu Anh nổi giận đùng đùng, trách

mắng, “Nếu đã đánh, còn mở chợ cái gì nữa! Không thừa thắng truy kích,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.