HOÀNG QUYỀN - Trang 334

há chẳng để lỡ thời cơ quý giá sao.”

“Lão Diêu à, vừa rồi bệ hạ có nói nên mở rộng ngôn luận, để thanh

niên còn học hỏi rèn luyện.” Thứ phụ Hồ Thánh Sơn có bộ râu dê đứng
cạnh, cười tít mà bồi một câu.

Phượng Tri Vi mỉm cười cảm tạ - ông lão này chính là Hồ phu tử trong

viện Thanh Minh ngày đó, tuy cũng thuộc phe Sở Vương, nhưng ít khi làm
khó nàng.

“Phải mở chợ.” Nàng mỉm cười, nói ra mấy câu chọc người tức chết

không đền mạng, “Một khi Đại Liêu thần phục, chúng ta còn phải ra sức
mở chợ. Những món tơ lụa, đồ sứ, thuốc men, lương thực, trừ vũ khí ra, hễ
Đại Liêu không có thứ gì thì chúng ta đều hào phóng cung cấp, đồng thời di
dời tội dân trong nội địa lên phương Bắc, cho phép thông hôn với nước
Liêu.”

“Vớ vẩn!” Lần này mọi người đua nhau trách mắng, “Con dân Thiên

Thịnh ra huyết thống cao quý, sao có thể lai tạp với giống man di được!”

“Đại Liêu bao năm qua dó ống ở vùng đất đai cằn cỗi, chống chọi với

thiên tai và đói nghèo, giánh giật với các bộ tộc ở thảo nguyên, mới hun
đúc nên tính cách dũng mãnh hiếu chiến. Nhưng đám nam nhân dũng mãnh
ấy, một khi đã cưới nữ tử Trung Nguyên thuỳ mị, thấu hiểu được sự giàu có
yên bình của nười Hán, học được nghề trồng trọt và buôn bán, sở hữu tài
sản của riêng mình, quen ăn các món Trung Nguyên phong phú, quan ỷ lại
đủ loại thuốc men… Bọn họ liệu có còn giữ nổi tâm huyết và sự kiên trì
ban đầu hay không? Còn có thể phấn đấu quên thân trên chiến trường, đến
chết mới thôi hay không?”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều rơi vào trầm tư, Thiên

Thịnh tiếp thu bài học vào những năm cuối của Đại Thành, khi quần hùng
nổi lên làm loạn đất nước, nên bao năm qua vẫn ra sức ngăn cản thế lực Đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.