HOÀNG QUYỀN - Trang 376

Lời này không nói còn đỡ, nói ra trái lại càng khơi lên cơn giận của

Thu Ngọc Lạc. Cô ả tái xanh mặt mũi, xiết chặt góc chiếu dệt bằng sợi có
râu rồng tinh tế trên sập, ầng ậng nước mắt, “Thêu thùa cái gì chứ? Thêu
thùa cái gì chứ? Tại sao con lại phải đi thêu thùa?” Nói đến câu cuối cùng,
giọng cô ả đã hoàn toàn biến thành tiếng mếu máo.

Thu phu nhân cũng biến sắc, thầm hận mình tâm trạng không yên mà

lỡ lời, thở dài một hơi, đang định dỗ ngọt để đuổi con gái đi thì Phượng Tri
Vi đã mỉm cười đứng dậy.

“Tam tiểu thư chớ lo.” Nàng nói, “Tri Vi làm sao dám ở trong khuê

phòng của đại tiêu thư? Tỷ thấy Tụy Phong trai trước kia rất được, bỏ
không thì thật đáng tiếc, hay là dọn đến đó ở vậy.”

“Coi như cô thức thời!” Thu Lạc Ngọc hừ lạnh.

“Dĩ nhiên rồi.” Phượng Tri Vi bình thản nói, “Tỷ tỷ nào dám chọc giận

tam tiểu thư, phá rối tâm trạng tiểu thư. Công việc thêu thùa này phải tập
trung bình tĩnh, bằng không lỡ đồ thêu ra không ưng ý, thì chính là lỗi của
tỷ tỷ.”

“Ngươi…” Thu Ngọc Lạc tức nghẹn, nữ nhân này sao lại khó ưa như

thế chứ! Đã biết mình kỵ chủ đề này, còn cố ý đâm thọt mình!

Cô ả nhớ lại hôn sự khó khăn trắc trở suốt nửa năm qua của mình, nhớ

đến cái hôm sau trận tuyết đầu đông ấy, người kia hiện lên trong một
thoáng kinh diễm bên tường hoa nội viện, đóa mạn đà la yêu mị màu vàng
nhạt, ngoái nhìn chỉ một đoạn phong lưu hương diễm. Nghĩ đến giấc mộng
ngày càng rời xa mình, thêu tấm áo cưới mà chẳng thể gả cho phu quân
trong mộng, trong nháy mắt cõi lòng tràn ngập bi thương, lệ hoen khóe
mắt, lại bướng bỉnh không chịu khóc, chỉ ngẩng đầu phất tay áo mà đi.

“Lạc Nhi đúng là không hiểu chuyện…” Thu phu nhân chỉ biết

ngoảnh mặt đi một cách bất lực, kế đó mời Phượng Tri Vi, “Chúng ta đi ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.