HOÀNG QUYỀN - Trang 378

Con đường cưới xin của tiểu thư Thu gia, quả là lắm nỗi truân

chuyên…

“Mau đi ăn cơm nào, nhà bếp đã nấu nướng xong xuôi rồi.” Đang xuất

thần chợt nghe tiếng Thu phu nhân và Phượng Hạo, sau đó là tiếng Phượng
phu nhân cự tuyệt một cách khéo léo.

Nàng khẽ nở nụ cười nhạt.

“Mẹ à, đừng đi.” Phượng Tri Vi dịu dàng đỡ Phượng phu nhân, “Xa

cách bấy lâu, mẹ không nhớ con sao?”

Rõ ràng đã cảnh cáo bản thân, từ giờ trở đi phải giữ cho lòng mình

nguội lạnh, chỉ nói mấy câu hoa mỹ bề ngoài, đừng tự chuốc lấy phiền não
nữa. Nhưng câu nũng nịu vừa thốt ra khỏi miệng, thì chẩng hiểu sao đáy
lòng đã chua xót.

Phượng phu nhân nhìn Phượng Tri Vi, đưa tay lên ve vuốt gương mặt

nàng, lặng thinh không nói. Phượng Tri Vi ngửi được mùi hương quen
thuộc giữa những kẻ ngón tay bà, đáy lòng càng thêm chua xót, vội vàng
lùi lại nhường đường.

“Phu nhân, mẹ.” Nàng đổi khách thành chủ, mỉm cười rót rượu,

“Rượu ‘Nhất Hộc Châu’ ủ trong hầm quả là không tệ, hương thơm nồng
nàng mà chất phác, dư vị vô tận, mọi người cùng uống một chén nào.”

Một bữa “Cơm đón khách xa” nấu thì thịnh soạn, mà lúc ăn lại qua

quýt. Ngoại trừ Phượng Hạo mặt dày xanh mét mải mê đánh chén, thì
những người còn lại ai nấy đều duổi theo những suy nghĩ riêng, chỉ ăn uống
lấy lệ.

Sau bữa ăn, Phượng Tri Vi bèn đến Tuỵ Phương trai. Quản gia Thu

phủ làm việc cực kỳ năng suất, trong thời gian một bữa cơm đã quét dọn
sạch sẽ. Thu phu nhân nói vài món trang trí còn thiếu ngày mai sẽ đưa tới,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.