HOÀNG QUYỀN - Trang 530

tu hành, lại vẫn bị buộc phải… Cõi lòng bà khổ sở đến chừng nào…”

Y cúi đầu, quay mặt về chậu sưởi lặng thinh không nói. Hồi lâu, có vật

gì đó nặng nề rơi xuống, trong chậu sưởi vang lên một tiếng “bép”.

Bàn tay Phượng Tri Vi đặt ở hậu tâm y khẽ giật, có một tích tắc rướn

về phía vai y, cuối cùng lại chậm rãi nâng lên, treo lơ lửng giữa không
trung, rồi chậm rãi thu về.

Nàng ngồi trên sập, hàng mi khẽ rủ, ánh lửa đỏ sậm chiếu lên mặt

nàng, giữa đôi mày thấp thoáng lộ ra thần sắc đau đớn.

Ninh Dịch xoay người lặng lẽ nhìn nàng, đột ngột đưa tay ra nắm

những ngón tay nàng, gọi: “Tri Vi…”

Đây là lần đầu tiên y gọi tên nàng. Phượng Tri Vi chấn động, ngẩng

đầu lên.

Đôi mắt mơ màng sương khói trời sinh của nàng, do vừa bị thấm ướt,

nên có vẻ trong veo lạ thường, phản chiếu cả đất trời tươi đẹp, làm người ta
muốn vắt kiệt tình trường cả đời trong một đôi mắt như thế.

Câu nói y chôn sâu dưới đáy lòng, vẫn luôn do dự không chắc, rồi lại

thường xuyên ngập ngừng, cuối cùng không nhịn nổi phải thốt ra.

“Tri Vi, dẫu người trong thiên hạ đều trở thành kẻ thù của ta, thì ta vẫn

mong nàng không nằm trong số ấy.”

Phượng Tri Vi lại run rẩy, phía đối diện, trên dung nhan tái nhợt của

Ninh Dịch là ánh mắt trầm mà tối, thâm y vô hạn, nghìn mối tơ vương,
trong nháy mắt đã gảy lên dây tơ trong lòng nàng.

Xưa nay nàng chưa từng gặp ánh mắt như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ

sẽ có một ngày mình và y đối xử thành khẩn với nhau. Từ lần đầu gặp gỡ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.