HOÀNG QUYỀN - Trang 529

bà ấy vui vẻ, hơn mười năm nay ta đều nghĩ thế, nhưng mới đây thôi, ta
biết mình sai rồi!”

Phượng Tri Vi trấn động, nghĩ đến pho tượng thuỷ tinh tư thế kiều mỵ

kia.

“Nàng thấy địa đạo kia rồi chứ?” Ninh Dịch bỗng nhiên chỉ về hướng

ấy, “Phụ hoàng ta, vị Phụ hoàng kia của ta, quả nhiên vẫn không nỡ buông
tha sắc đẹp của bà. Ông ta không tiện đến nơi này, bèn đào ra địa đạo ấy.
Pho tượng ông ta chế ra, là cái quái… cái quái gì vậy!”

Bi thống công tâm, nghịch huyết dâng trào, Ninh Dịch nói chưa dứt

câu đã phun ra một ngụm máu, chống tay xuống cạnh giường không ngừng
ho khan, không thốt nên lời nữa.

Phượng Tri Vi do dự giây lát, cuối cùng chậm rãi vươn tay, truyền một

chút chân khí giúp y dẫn khí xuôi dòng. Nhớ lại tư thế thô tục của pho
tượng thuỷ tinh, nàng cũng hiểu vì sao Ninh Dịch lại bi phẫn đến thế - nếu
Thiên Thịnh đế đã tạo một cơ quan ngọc nữ canh cửa trong địa đạo mình
thường lui tới, còn dùng diện mạo của mẫu phi Ninh Dịch, qua đó thấy
được nội tâm bỉ ổi, vậy thì đối với bản thân nữ tử hồng nhan không già kia,
ông ta làm sao thật sự để bà chuyên tâm tu hành cho đặng? Mà mẫu phi của
Ninh Dịch, vì muốn gặp con thơ thêm vài lần, đã phải ôm sầu nhịn nhục
đến nhường nào, để chịu đựng qua quãng thời gian đằng đẵng ấy?

Nỗi khổ của bà dai dẳng đến thế, nung nấu thành đêm tối vô tận, mà

vẫn không chịu buông tay đi tìm tự do, chỉ để đổi lấy niềm vui ngắn ngủi
khi gặp đứa con thơ dại.

Cho nên bà lặng thinh không nói, có lẽ bà sợ một khi mở miệng, mình

sẽ không kiềm được nước mắt.

“… Bà ấy là một người ngoan đạo, đã làm gì là làm rất chuyên tâm…”

Ninh Dịch chống tay lên cạnh giường, hạ giọng nói, “Bà rõ ràng đã xuất gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.