HOÀNG QUYỀN - Trang 528

sắc màu vĩnh viễn không phai.

Phượng Tri Vi nhìn vào ánh mắt y, không đành lòng hỏi đến kết cục

lạnh lùng kia. Hồng nhan bạc mệnh, căn nguyên là thế.

Có lẽ bà cứ sống một cuộc sống gắng gượng và bí mật như vậy suốt

mười năm, cũng chỉ mong có ngày được gặp đứa con yêu dấu một lần, để
ánh sáng tình thương của mẹ có thể soi rọi trái tim đứa trẻ bị chốn cung
đình bạc ác mài mòn, ngày càng thêm tăm tối, bù đắp nỗi mất mát do mồ
côi mẹ và thiếu thốn tình thương cho cuộc đời đã định trước là trống vắng
của y.

“Về sau ta nghe ngóng được, ngày giỗ của bà, chính là hôm nay.”

Lễ mừng thọ vui vẻ uy nghi người người tăng bốc của người ta, lại là

ngày giỗ thê lương hoang hoải không ai nhớ đến bà.

“… Đến khi biết được chân tướng, ta đã hối hận không sao kể xiết.

Nếu sớm biết bà đang đợi ta, thì dù bài vở có bận bụi chừng nào, dù các
huynh đệ có nuôi ý đồ không tốt đến đâu, dù phải liều mạng quên ăn quên
ngủ, ta cũng phải đến chỗ bà thêm vài lần… Nhưng lẽ đời xưa nay không
mua được thuốc ăn năn, quãng thời gian một năm quý giá nhất trong cuộc
đời ta, lại cứ thế bị ta hoang phí.”

“Không, không phải là hoang phí.” Phượng Tri Vi thành khẩn nói,

“Ngài cuối cùng đã gặp được bà ấy, ở bên bà ấy một thời gian rất dài.
Những ngày tháng ấy bà đã rất vui vẻ, mà ngài cũng thế, vậy là đáng giá
rồi.”

“Vui vẻ?” Ninh Dịch tạm ngừng, rồi lặp lại một lần nữa, “Vui vẻ ư?”

Y bỗng dưng bật cười, tiếng cười trầm thấp mà ngột ngạt, đi kèm

những vệt đỏ tươi. Y lấy mu bàn tay lau đi, cúi đầu ngắm sắc máu rực rỡ,
giọng nói cũng trở lên thê lương như sắc máu kia, “Ta cũng từng đinh ninh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.