HOÀNG QUYỀN - Trang 526

Lửa trong chậu sưởi dần dần lụi đi, bốn bề càng thêm u ám. Trong

không khí thoang thoảng mùi bụi bặm, những món đồ đạc chìm trong bóng
tối vô bờ, trông cũng nặng nề tang thương như câu chuyện cũ này.

“Ngài… đến bao giờ mới gặp lại bà?” Phượng Tri Vi nín nhịn rất lâu,

cuối cùng vẫn hỏi.

“Nàng rất thông minh, nàng đúng là rất thông minh…” Ninh Dịch

vuốt ve mái tóc nàng, trong tiếng thở dài dường như chứa đựng ý vị chưa
dứt, “Thiên Thịnh lập quốc, khi ấy ta vẫn còn nhỏ, còn ở trong cung.
Hoàng cung Thiên Thịnh được xây dựng lại trên nền móng hoàng cung Đại
Thành cũ, quy mô vô cùng đồ sộ, rất nhiều nơi ta chưa từng đi qua. Mãi
đến năm ta lên chín, trong một lần giúp đại ca nhặt diều, ta ngã trật chân,
mọi người cầm diều hò hét chạy đi, nói là đi tìm thái y cho ta mà chờ mãi
thái y vẫn không đến. Ta đau đớn vô cùng, lăn xuống triền núi giả, lại phát
hiện một gian nhã cư. Trước kia khu vực đó gọi là phế cung, lúc nào cũng
cửa đóng then cài, bình thường cũng không cho ai vào đó, nhưng hôm ấy
không biết vì sao nó lại mở cửa.”

Khoé môi y nở một nụ cười, trong mắt lấp loáng tia sáng hân hoan,

“… Cửa mở, một nữ tử để tóc tu hành bước ra… Đó là lần đầu tiên ta gặp
bà ấy…”

Y khẽ ho hai tiếng rồi quay mặt đi, trong khoảnh khắc ấy Phượng Tri

Vi bắt gặp tia sáng loé lên rồi vụt tắt trong khoé mắt y, lấp lánh như kim
cương.

“Khi ấy ta không biết bà là ai.” Một lúc sau Ninh Dịch đã lấy lại bình

tĩnh, tiếp tục điềm nhiên như không, “Chỉ cảm thấy bà ấy rất đẹp, lại thêm
ánh mắt rất thiện lương rất ấm áp. Trong chín năm cuộc đời, ta chưa từng
thấy sự ấm áp này, nhất thời không quen, cũng quên luôn mình phải cảnh
giác với người ta, vậy mà lại để bà ấy tới gần. Bà ấy ôm ta vào nhà, băng
bó giúp ta, làm một loại bánh có hương vị độc đáo cho ta ăn, ta đã chín tuổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.