HOÀNG QUYỀN - Trang 527

đầu bà còn định đút bánh cho ta. Ta nán lại đó hơn một canh giờ mà bà vẫn
một mực yên lặng, cho đến khi ta lễ phép cáo từ, bà ấy lại rơi lệ.”

Lần này là Phượng Tri Vi quay mặt đi, chỉ cảm thấy mũi mình cay cay,

cổ họng nghẹn ngào.

Những người mẹ trên đời!

“… Sau khi trở về, ta không tài nào quên được bà. Về sau lại đến đó

thêm vài lần, ta biết nơi bà ở bị coi như cấm địa, lần nào đến chơi cũng phải
cẩn thận vô cùng. Nhưng ta bận lo bài vở, các huynh đệ theo dõi sát sao,
trong vòng một năm cũng chỉ chớp được vài cơ hội. Mỗi lần ta đến, bà ấy
đều vui đến luống cuống tay chân. Có lần do ta quá mệt mỏi, bất giác ngủ
thiếp đi, hai canh giờ sau tỉnh lại thì thấy bà vẫn túc trực một bên quạt mát
cho ta, do không nghỉ ngơi một khắc nào nên cổ tay sưng tấy cả nên.”

Ninh Dịch dừng lại, xoa lên cổ tay mình, dường như muốn thông qua

cảm giác của chính mình để cảm nhận sự đau đớn của mẫu thân nhiều năm
về trước. Động tác y rất nhẹ, mà ánh mắt lại dần dần lạnh đi.

“Bảy lần… Ta đã đến bảy lần… Đến lần thứ tám khi ta tới đó… thì

cảnh còn người mất.”

Năm ấy y lên chín. Chín tuổi mới gặp mẹ mình lần đầu tiên, rồi đến

năm mười tuổi, y đã vĩnh viễn mất bà.

Y vẫn còn nhớ rõ như in mọi chuyện xảy ra khi ở bên bà, nhớ rõ từng

ngày gần như là lén lút đến gặp bà. Bảy lần, mỗi lần đều khắc sâu trong
lòng, đếm rõ mồn một.

Bảy lần, cho suốt cuộc đời.

Con đường phía trước lẫn con đường bỏ lại đằng sau đều thê lương

lạnh lẽo đến thế, chỉ có quãng đường này được điểm tô rực rỡ bằng những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.