HOÀNG QUYỀN - Trang 584

Thân thể Hoa Cung Mi bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhưng hình như vẫn

chưa tuyệt vọng. Nàng liếc nhìn Ninh Dịch với vẻ si mê, nhớ lại lần đầu
tiên gặp gỡ trong bữa tiệc xuân nhiều năng trước, nét phong lưu của người
ấy từ đó đã in sâu vào tâm hồm thiếu nữ, sau này mọi câu văn thơ dài ngắn
của nàng đều viết cho y. Nhưng tương tư miên man bao nhiêu , hiện thực
lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Cho đến hôm nay, vốn đinh ninh mình được bệ hạ để
ý, tâm nguyện của mình nhất định sẽ thành, ai ngờ cứ từng bước đi sai,
từng bước gục ngã. Bây giờ, ngay đến một con bé xấu xí chẳng hề có tài
danh, cũng không địch nổi.

Chợt bi ai ùa tới.

“Hỏi mệnh trời đầy vơi, người ra đi sao rồi? Nhớ chàng năm ấy, thắt

lưng vàng, bào the tía, chén bạch ngọc, kiếm linh xà, thưởng trăng Lương
Viên, ngắm hoa Lạc Dương, cười vinh hoa lui tới, gió thổi qua người. Ngờ
đâu cửa đọa tình không lối thoát, hẫng bước rơi vào máu đào trúc xanh,nén
thành một khúc thanh huyền buồn thương.”

Cô gái này, cuối cùng đạ tuyệt vọng rồi sao?

Phượng Tri Vi mỉm cười nhìn nàng ta chăm chú, Hoa Cung Mi thấy

nàng không đối ngay lập tức như trước kia, sắc mặt tươi lên, rồi lại thấy
Phượng Tri Vi ngửa đầu dốc chén, uống cạn một hơi.

Rượu cạn, lời ra.

“Than tạo hóa thăng trầm, kiếp sau làm sao nối? Nhớ khanh mới gặp,

vòng ngọc bích, tiêu trúc xanh, làn thu thủy, tiếng yến oanh, gặp nạn cung
cấm, mạo hiểm đại nội, than hồng trần hợp tan nửa đời bèo trôi. Sớm biết
lướ trần rách lòng sinh hận, thì đã dâng tấm lòng son sương tuyết, tấu lên
tiếng ngân tranh tài bi ai.”

Câu này vừa xong tiếng khen như nước triều, Hoa Cung Mi lùi lại một

bước, mặt mày xám ngoắt, Phượng Tri Vi thản nhiên rót rượu – ta cảnh tỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.