HOÀNG QUYỀN - Trang 588

Phượng Tri vi nhướn mày, cũng chẳng chắp tay thi lễ từ xa, mỉm cười

về chỗ ngồi, không chịu nói thừa lấy một câu.

Ánh mắt ngạc nhiên và bội phục của mọi người dán sát theo nàng,

không ai ngườ được cô gái họ Phượng xuất thân mờ ám này lại là viên
minh châu phủ bụi bao năm qua. Đến giờ một khi lau chùi, bóng loáng sạch
bụi, nàng còn mạnh mẽ hơn những cô tiểu thư thế gia liên tiếp tham gia các
hội thơ, giành được thanh danh lừng lẫy không biết bao nhiêu lần!

Bấy giờ mới nhớ đến người mẹ tự lập một mình đi một hướng, chịu đủ

lời đàm tiếu của Phượng Tri Vi, đại tiểu thư Thu Minh Anh của Thu phủ,
năm xưa cũng là nữ nhi hào kiệt lừng danh Đế Kinh, được ca tụng là văn
võ song tuyệt, thi thư cầm kỳ đều giỏi. Chẳng qua sau này bà cầm quân ra
trận, được phong làm Nữ soái, võ công chiến tích rực rỡ chói lòa che đi văn
chương hoa mỹ, lại khiến cho người ta quên mất bà cũng từng ăn vận nhẹ
nhàng, ứng khẩu thành thơ.

Không cần hỏi cũng biết, Phượng tiểu thư vẫn luông sống cùng mẫu

thân, tài hoa xuất chúng nhường này, hiển nhiên là nhờ mẫu thân ngày đêm
dạy bảo.

“Không hổ là hậu duệ của Hỏa Phượng Nữ soái năm nào.” Nhìn nàng

đăm đăm rất lâu, dường như có chút đăm chiêu, cuối cùng Thiên Thịnh đế
chậm rãi mở miệng, “Gia học sâu xa, danh bất hư truyền.”

Câu “gia học sâu xa” này, tuyệt đối không thể đánh đồng với câu “gia

học sâu xa” mang đầy hàm ý mỉa mai trong quá khứ, một khi nói ra từ
miệng Thiên Thịnh đế, thì đã thay cho một loại thái độ rồi.

Mọi người lập tức hiểu ngầm trong lòng.

“Hỏa Phượng Nữ soái văn võ song tuyệt, năm xưa tiếng tăm lừng lẫy

khắp Đế Kinh, Phượng tiểu thư không hổ là hậu duệ của danh môn …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.