HOÀNG QUYỀN - Trang 664

Ánh mắt mới xoay chuyển trong giây lát thì một khắc sau Phượng Tri

Vi đã cười thưa: “Không cần uổng phí binh lực của triều đình, điều trọng
binh Hoàng Hải từ xa đến không những mệt người tốn cửa, mà một khi
điều động đến tuyến Tây, còn có thể khiến phiên Trường Ninh cận kề rục
rịch. Thật ra những đại tộc bản địa ở Hoàng Hải đa số dựa vào buôn bán
trên biển mà trở nên giàu có, bao năm qua chịu đủ sự quấy nhiễu của
Thường gia cấu kết với hải tặc, từ lâu đã có lòng muốn đền đáp quốc gia.
Bây giờ chỉ cần bệ hạ cho bọn họ một danh phận, thì riêng lực lượng hộ vệ
của những thế gia đó hợp sức lại cũng đủ quét sạch đám đạo tặc trên biển
không có Thường thị chống lưng. Như thế, triều đình tiết kiệm bạc, không
cần động đến đại quân, mà thế gia ở Hoàng Hải cũng quét sạch mối họa
bao năm qua, được thỏa tâm nguyện, sao lại không vui vẻ mà làm?”

“Hay.” Thiên Thịnh đế nghe đến độ hai mắt sáng bừng, mỉm cười nhìn

Phượng Tri Vi và Yên Hoài Thạch, “Nếu đã như vậy, thì ngày mai ta sẽ gọi
Nội các nghĩ cách xử lý. Các ngươi có lòng, trẫm rất khen ngợi.”

Phượng Tri Vi mỉm cười, tâng bốc vài câu Hoàng đế thánh minh rồi

lập tức đứng dậy cáo từ. Ninh Dịch cũng đứng dậy theo nói: “Để ta đi tiễn
công thần nhà ta nào.”

Hai chữ “nhà ta” nói ra rất khẽ lại mang ý cười, Phượng Tri Vi nghe

vậy liền ngoảnh đầu đi, tđ lại không cảm nhận được gì, ông tránh được một
cuộc chiến tốn kém tiền bạc, tâm tình rất tốt, vung tay thả người đi, ngẫm
nghĩ rồi lại dặn dò, “Vết thương của ngươi còn chưa lành, cẩn thận một
chút.”

Phượng Tri Vi bĩu môi, thầm nghĩ người này lại đóng kịch.

Mấy người bước ra ngoài, Ninh Dịch đi rất chậm chạp, Phượng Tri Vi

cực kỳ sốt ruột nhưng cũng đành phải kiềm chế, chờ y chậm rãi lê lết theo
cùng. Ninh Dịch lặng lẽ liếc nhìn nàng, thầm nghĩ người này có điểm ấy là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.