HOÀNG QUYỀN - Trang 678

Phượng Tri Vi biết xưa naychỉ có những lúc tâm thần chấn động, mẹ

mới làm ra động tác này. Nàng nhìn đăm đăm vào đôi tay kia, bỗng mở
miệng: “Con không hỏi mẹ về thân phận của đệ đệ, con không hỏi mẹ vì
sao lại bồi dưỡng con thành người như thế, bởi lý do chẳng qua là con
muốn bảo vệ đệ ấy. Vì mẹ, con chấp nhận. Con chỉ muốn nhắc nhở mẹ, nếu
Phượng Hạo là báu vật của mẹ, thì cớ sao mẹ còn muốn đặt chân vào chốn
đế đô tình hình phức tạp? Nếu mẹ nghĩ đại ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều,
thì con nói cho mẹ biết, cách này không thích hợp với Phượng Hạo. Đệ ấy
sống ở nơi sông núi xa xôi ít người biết đến, thì mới có thể sống lâu hơn.”

Phượng phu nhân chấn động, vẫn không quay lại, bàn tay vặn vẹo đột

ngột buông lỏng.

Hồi lâu, bà mới quay lại, chăm chú nhìn Phượng Tri Vi, “Đây là

những lời thật lòng của con?”

“Phải.”

“Con không hề lưu luyến Đế Kinh?”

“…Phải.”

“Được.” Phượng phu nhân nhìn nàng, trong tích tắc ánh mắt bà đan

xen nỗi thất vọng và thư thái, lại không hề do dự. “Vậy chờ con cứu đệ đệ
ra, một nhà ba người chúng ta sẽ rời khỏi Đế Kinh.”

“Được,” Phượng Tri Vi cố nén xuống cảm giác chua chát và nhói đau

đột ngột gợn lên nơi đáy lòng, nói rành rọt từng chữ, “Đưa Phượng Hạo về,
chúng ta sẽ đi, từ nay sông núi xa xôi, vĩnh viễn không trở lại Đế Kinh.”

Rời Thu phủ, Phượng Tri Vi đang chuẩn bị viết thư cho Ninh Dịch,

nhờ y thả Phượng Hạo ra, thì bỗng dưng nhận được chiếu chỉ tuyên nàng
vào cung, đành phải tất bật đi ngay. Bước vào Phong Quân hiên, nàng thấy
Hách Liên Tranh đang nhìn bản đồ Bắc Cương ăn nói hùng hồn, thì ra Thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.