HOÀNG QUYỀN - Trang 874

Yên Hoài Thạch nhìn nàng dạt dào cảm kích, một lúc sau mới nói: “Ta

không biết phải cảm tạ huỳnh thế nào…”

Phượng Tri Vi xua tay, cười nói: “Ngươi sai lầm rồi, thật ra ban đầu là

ngươi giúp ta. Nếu không có ngươi, ta căn bản không vào được thư viện
Thanh Minh, cũng không có những cuộc hội ngộ sau này. Ở Đế Kinh, tất cả
những chi phí ăn mặc của ta và Cố huynh đều do một tay ngươi thu xếp,
những lễ nghĩa qua lại sau khi đặt chân vào quan trường, nếu khống nhờ tài
lực hùng hậu của ngươi chống đỡ, thì ta cũng không thể ứng phó ung dung
như thế. Chúng ta là bằng hữu, cần gì phải nhất nhất buông ra những lời
khách khí này. Việc khó thứ hai là gì?”

Yên Hoài Thạch thở dài, “Việc khó thứ hai, là ta sợ phụ lòng coi trọng

của huynh.”

Phượng Tri Vi ngạc nhiên, Yên Hoài Thạch tiếp: “Một lời khó nói hết,

rồi huynh sẽ biết thôi… Trưởng lão của Yên gia ta muốn cầu kiến huynh,
huynh có chịu gặp một lần chăng?”

“Được.” Phượng tri Vi chăm chú nhìn hắn hồi lâu, mỉm cười gật đầu.

Nhìn Yên Hoài Thạch vôi vàng bước ra, Phượng Tri Vi nhíu mày nhấp

một ngụm trà, thầm nghĩ tiểu tử này có ẩn tình gì khó nói? Hắn giỏi giang
tháo vát như thế, có công rất lớn với Yên gia, còn ai đủ sức làm khó hắn?

Màn che lều vén lên, một đoàn người nối đuôi nhau bước vào, già trẻ

gái trai gì cũng có. Yên Hoài Thạch đi đầu, cung kính vén màn, chờ mọi
người tiến vào hết mới bước vào sau cùng.

Mọi người bước qua bên người hắn, thảnh nhiên đón nhận sự cung

kính của hắn, kể cả mấy vị nam nữ đi sau cùng, thoạt nhìn tuổi tác vai vế
gần bằng hắn cũng vậy.

Chân mày Phượng tri Vi nhướng lên, đáy mắt lướt qua nét cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.