HOÀNG QUYỀN - Trang 872

Phượng Tri Vi ngồi thẳng người lên.

“Chuyện mười năm về sau, ai biết sẽ ra sao chứ?” Nàng mỉm cười

nhàn nhạt, nhưng trong ánh amwts tuyệt nhiên không có ý cười, lại thêm
vài phần buồn bã và hoang mang hiếm gặp, “Biết đâu khi ấy sẽ nhìn nhau
như người xa lạ, biết đâu chỉ là quên biết sơ sơ, biết đâu vẫn y hệt như bây
giờ, tôi đứng dưới thềm bái ngài, ngài ở xa tít trên cao, biết đâu... biết đâu
gặp lại sẽ thành thù.”

Mấy chữ cuối cùng thốt ra, hai người đều run rẩy. Phượng Tri Vi quay

mặt đi, Ninh Dịch trầm mặc rất lâu, rồi chậm rãi hỏi: “Lý do?”

Phượng Tri Vi cười đáp: “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà.”

Nàng ôm đứa bé đứng lên, “Tôi đi xem nhũ mẫu đã đến chưa.”

Ninh Dịch lặng lẽ nghe tiếng bước chân nàng rời xa, không tỏ thái độ

gì. Một lúc sau y mới chậm rãi dời khuỷu tay nãy giờ vẫn đè lên mặt bàn,
cầm phong thư bị đè bên dưới lên xem.

Xé niêm phong kín mít, khẩn cấp nghìn dặm, bên trên khắc kí hiệu bí

mật thuộc về tình báo ti của y, cho thấy đây là một phong thư mật hết sức
khẩn cấp.

Y vuốt ve phong thư ấy rất lâu, không cần mở ra, nội dung bức thư

cũng khắc sâu trong lòng.

Rất lâu sau, y giơ phong thư ấy lên, châm vào ngọn nến.

Ngọn lửa vàng vọt bén vào phong thư, lá thư cuộc lên một góc màu

xám trắng, tàn tro rơi lả tả, đọng lại một mớ trên bàn.

Lá thứ cháy hết, ngọn nến cũng lụi tàn. Nhưng y không thay nến mới,

mà chống khuỷu tay lên trước án, mặc cho bóng đêm nặng trĩu đè nén

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.