HOÀNG QUYỀN - Trang 870

Ôm trong lòng thân thể mềm mại nhỏ bé khiến y cảm thấy gượng gạo,

đáng lẽ y nên ghét bỏ, đáng lẽ y nên trực tiếp quẳng đi như trước giờ vẫn
thế. Nhưng khi giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của nàng lướt qua trước mặt,
y nghe ra trọng giọng nói ấy chưa đựng một cảm giác không giống như
ngày thường. Y không biết cảm giác ấy là gì, nhưng trực giác mách bảo cho
y biết, rằng y không thể cự tuyệt, không thể ném đi.

Trong giọng nói của nàng, chứa đựng khát khao và mong mỏi.

Khát khao và mong mỏi thế giới của y không chỉ giới hạn trong một

thước ba tấc và tám miếng thịt, không chỉ là một khoảng không lạnh nhạt,
hy vọng y có được tình cảm phong phú, cuộc sống đủ đầy.

Khát khao và mong mỏi y hiểu ra rằng, trong nhân gian nhất định tồn

tại những thứ khiến người ta vì nó mà rơi lệ, tranh cãi, vui sướng, reo hò.

Cố thiếu gia ôm đứa bé một cách cứng nhắc, cánh tay bắt đầu run rẩy.

Phượng Tri Vi nhìn y, cảm thấy dáng vẻ Cố thiếu gia ôm đứa bé thật sự vô
cùng đáng yêu vô cùng dễ thương, có điều một đại cao thủ bị ép buộc ra
nông nỗi này thực hơi ác, vẫn nên để mọi chuyện đến từ từ thì hơn.

Nàng bế đứa bé đi như một sự ban ơn, lần đầu tiên trong đời Cố thiếu

gia thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nhảy đi một nhịp lên xuống đã chui
tọt vào căn lều tít đằng xa.

Cố thiếu gia trơ trơ như tảng đá, bị ai kia vô lương tâm ép uống đến

nỗi phải chật vật chạy trốn, mà ai kia còn không hề lấy làm hổ thẹn, cười
nhất một hồi mới bế đứa bé đi tìm Yên Hoài Thạch, bảo y tìm một nhũ mẫu
đến, sau đó bước vào căn lều của Ninh Dịch.

Ninh Dịch cũng chưa ngủ, ngồi dưới ánh đèn chống khuỷu tay lặng lẽ

trầm tư. Quầng sáng vàng vọt đậu lại trên hàng mi y, xem ra y có phần mệt
mỏi, bờ mi dài như một cái bóng nhàn nhạt hình vòng cung dưới đôi mắt,
lộ ra vẻ ôn nhu hiếm gặp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.