HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 105

tay đang nắm tay mình tự nhiên siết chặt, theo bản năng mà vươn tay, một
tay ôm lấy đối phương kéo vào lồng ngực.

Độc Cô Ám đi sau lưng hai người ra tay như chớp, trước lúc hung thủ

kịp thời đào tẩu đã xuất ra tuyệt chiêu, hai ba chiêu thức đã tóm được người
nọ ấn trên mặt đất.

"Oa!" Có người nhìn thấy được thủ pháp của Độc Cô Ám, ngạc nhiên

thành tiếng, nhóm người chuẩn bị trở về phòng học cũng dừng lại, sôi nổi
nhìn qua bên này.

Ngu Đường kiểm tra Tống Tiêu từ trên xuống dưới, xác định y không bị

thương, lúc này mới kéo Tống Tiêu ra sau lưng mình, cau mày nhìn người
bị Độc Cô Ám đè trên mặt đất, không ngờ người đó lại là một nữ sinh!

"Á... mấy người muốn làm gì..." Nữ sinh này có một đôi mắt tam giác,

nhìn rất sắc sảo, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nhóc, bị Độc Cô Ám
dùng lực vặn cánh tay như thế, nháy mắt đã òa khóc.

"Tại sao đẩy cậu ấy?" Ngu Đường lạnh giọng hỏi. Trong sân trường

ngoại trừ sân thể dục và đường xe chạy, còn lại đều là đường đá cuội, đá
nhọn lổm chổm, nếu như Tống Tiêu bị ngã sấp xuống đây, chắc chắn sẽ bị
thương.

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đẩy cậu ta?" Nữ sinh kia bị khí thế

của Ngu Đường dọa sợ, không chút nghĩ ngợi mà lập tức phủ nhận, cô nàng
còn đang bị đặt trên đường đá, mình mẩy trầy xước, chỉ muốn nhanh chóng
bỏ chạy đi.

"Loại người tàn dư phong kiến như cậu ta, đẩy một cái thì có làm sao?"

Cô nàng đi cùng nữ sinh kia khẽ hừ một tiếng.

"Nhắc mới nhớ, cậu ta luôn miệng nói thiếp thất gì đó, bộ tưởng mình là

đại quan cổ đại chắc?" Những người khác nghe nói như thế cũng phụ họa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.