HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 139

Độc Cô Ám mặt không đổi sắc uống một chén trà, trong lúc tài xế đang

ngây người Độc Cô Ám đã giải quyết xong ba miếng bánh ngọt miễn phí
của nhà hàng.

"Tiểu Ám, đó không phải cũng là bạn học của cậu sao? Sao không qua

đó ngồi cùng bọn họ?" Tài xế nhìn đĩa bánh rán trống không, khóe miệng
co rút. Vị đại gia này hai năm trước được đại thiếu gia nhặt về, kiên quyết
đòi ở lại trong nhà, cũng không biết Đại thiếu gia thuyết phục người người
nhà bằng cách nào mà tất cả mọi người đều tiếp nhận thằng nhóc kỳ quái
này, nhận hắn làm con nuôi.

Độc Cô Ám liếc mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của chú tài xế, bảo hắn ngồi

cùng bàn dùng bữa với hoàng thượng và hoàng hậu ư?

"Sao vậy?" Mặc dù khuôn mặt thằng nhóc đối diện này không hề có cảm

xúc, thế nhưng không hiểu sao tài xế lại thấy được sâu sắc khinh bỉ hiện lên
trong mắt hắn.

Độc Cô Ám không để ý hắn, tiếp tục uống cạn luôn bình trà.

...

Tống Tiêu bưng cốc thủy tinh trước mặt, cốc thủy tinh trong suốt lấp

lánh, bên trên chạm khắc một đôi thiên nga, màu nước trà xuyên thấu qua
cốc thủy tinh hiện lên càng mê người. Tuy rằng dùng cốc thủy tinh uống trà
long tỉnh có vẻ hơi không lạc quẻ, nhưng dù gì cũng không hề ảnh hưởng
chút nào đến tâm tình tốt đẹp hiện tại của Tống Tiêu.

Cảnh Nguyên đế trăm công nghìn việc nhưng vẫn nhớ được y thích uống

trà búp Minh Tiền long tỉnh, thích ăn sủi cảo tôm với bánh bao gạch cua,
qua một ngàn năm, vẫn không quên.

Ăn xong bữa sáng, hai người tiếp tục hành trình đi đến thư viện thành

phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.