Nhật, hoàng hậu của hắn, sao có thể đi làm con hát được chứ?
Sau khi Tống Tiêu nói chuyện điện thoại với Ngu Đường xong, tiếng cãi
vã dưới lầu vẫn chưa đình chỉ. Tống Tiêu tiện tay lên mạng tra xét tư liệu
về Khâu Minh Diễm, bây giờ tư liệu liên quan tới Khâu Minh Diễm tất cả
đều những tin tức trái chiều. Dạo trước giải trí Tinh Hải kịp thời ra tay, xóa
hết tất cả những bức ảnh liên quan tới Tống Tranh, không xóa được cũng
cài mật mã, chỉ có tin tin tức về "Hoàng tử Pudding" là vẫn còn đó.
Đây là một cơ hội cứu vãn danh dự của công ty, cho nên bọn họ mới
không phong tỏa tin tức lại, dù sao người thừa kế tương lại công ty cũng là
một thiếu gia đẹp trai quý khí ngời ngời, là một tấm biển quảng cáo sống
tiện quá còn gì.
Dựa theo tình hình hiện nay, "Bức lương vi xướng"(*) chỉ mới là khúc
dạo đầu của truyền thông Đại Nhật mà thôi, Tống Tiêu mở cuốn trong tay
ra, chuẩn bị tìm xem có phương pháp nào đối phó hay không.
(*): Ép con nhà lành đi làm kỹ nữ.
"Tiêu Tiêu, dì làm ít mì vằn thắn, con ăn trước đi." Dì Trần gõ cửa, bưng
một bát mì vằn thắng tiến vào, nhìn Tống Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhịn
không được thở dài một hơi.
"Dì, dì biết số điện thoại của ông nội không?" Tống Tiêu cầm thìa khuấy
bát mì vằn thắn thơm ngon nóng hổi, tuy tỉnh lại đến nay đã được hai
tháng, nhưng Tống Tiêu vẫn chưa từng gặp qua ông bà, lúc trước nghe dì
Trần nói, ông nội mình đang ở dưới quê, sinh sống ở một thành phố nhỏ.
"Có, dì có lưu lại trong danh bạ, để dì tìm cho con." Dì Trần xoay người
xuống lầu, thầm than một tiếng, thằng bé ủy khuất không có chỗ nào để
nói, chỉ có thể tìm đến ông bà, thật là đáng thương.