HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 203

bộc lộ rõ tài năng của mình, có nhiều lúc ông còn không xem hắn như một
đứa trẻ, thậm chí còn bảo hắn cùng thảo luận các vấn đề của tập đoàn.

"Ba có thể ký thay văn kiện cho con." Người chưa trưởng thành nếu như

trở thành cổ đông, quyết sách phải do người giám hộ đứng tên thay, như
vậy mới xem như có hiệu lực.

Như vậy cũng được, dù sao trước khi trưởng thành hắn cũng không

muốn lấy truyền thông Đại Nhật làm gì, chỉ cần giải quyết xong phiền phức
của Tống Tiêu là được rồi.

Trải qua hai giờ nói chuyện, Ngu Đường thuận lợi chiếm được 22% cổ

phần truyền thông Đại Nhật. Cả nhà Ngu Đạm cũng đã rời đi, còn mẹ của
hắn đang ở phòng khách chơi đùa với con trai nhỏ.

Em gái ở một bên hiếm khi chơi đùa với Trương Hiếu Nhân, cầm trái

banh tenis trong tay quơ quơ qua lại: "Trương Hiếu Nhân, tao ném banh đi,
mày phải kiếm về cho tao nha!"

Husky lông trắng đốm đen sủa tới sủa lui, hào hứng chờ mong nhìn trái

bóng kia.

"Đường Đường, sao con lại treo con nhà người ta lên cây như vậy? Thật

không lễ phép." Mẹ Ngu xoa xoa nước bọt trên khóe miệng đứa con trai
nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Đường.

Ngu Đường đi tới, thuận tay gõ đầu chó của Trương Hiếu Nhân một cái:

"Con không đánh nó đã là khắc chế lắm rồi."

"Gâu--!" Husky khi không bị người ta gõ đầu, bất mãn gào lên một tiếng,

ngẩng đầu lên phát hiện người tới là Ngu Đường, nhất thời túng quẫn cong
đuôi, nhanh như chớp chạy ra sau ghế sô pha tìm chỗ núp, đợi một lúc lâu
sau, xác định không có động tĩnh gì mới dám lặng lẽ ló ra hai cái lỗ tai ra,
tiếp đó là đôi mắt chó nho nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.