Kế hoạch tranh công bị vạch trần trong nháy mắt, Tống Tranh nghẹn lời,
giương mắt nhìn vào phòng Tống Tiêu: "Anh, chúng ta vào trong nói vài
câu được không?"
"Không được." Tống Tiêu ra ngoài, đóng cửa phòng lại, "thứ nữ" sao có
thể tùy tiện vào phòng "đích huynh" được chứ, đúng là không biết quy củ
gì cả.
Tống Tranh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Tiêu đang đi
xuống cầu thang, hận không thể vươn tay đẩy y một cái, nghiến răng
nghiến lợi đi xuống lầu ngồi xuống bên cạnh Tống Tiêu: "Anh..."
"Bây giờ em còn chưa có tư cách gọi tôi như vậy đâu." Tống Tiêu giơ
tay, tự mình ngâm một bình trà long tỉnh, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua
ô cửa sổ sát đất, rọi vào gian phòng trà, chiếu lên màn hơi nước nghi ngút.
Trên bàn bày một bộ khí cụ làm bằng sứ trắng tinh xảo, rất thích hợp để
ngâm long tỉnh.
Không có tư cách... không có tư cách... Những lời Tống Tiêu nói lần
trước, lại lần nữa vang lên văng vẳng trong đầu Tống Tranh, "Đến quỳ
trước bài vị mẹ tôi một đêm... bằng cái thân phận con riêng này của em,
đừng hòng bước chân vào nhà này nửa bước." Y là cái thá gì chứ, không
phải chỉ ra đời sớm hơn mình hai năm thôi sao, sao lại có thể chiếm được
tất cả mọi thứ dễ dàng, không tốn chút công sức nào như vậy chứ!
Hít sâu một hơi, Tống Tranh cưỡng bách chính mình phải tỉnh táo lại,
nhưng nói đi nói lại thì cũng chỉ là một đứa học sinh cấp hai mười ba mười
bốn tuổi, khó có thể khống chế được tâm trạng của mình, nói chuyện không
khỏi cao giọng lên: "Được, Tống Tiêu, nếu như anh đã có thái độ như vậy,
tôi cũng không nhiều lời nữa, bây giờ tôi cho anh biết, ba của anh chắc
chắn sẽ lấy mẹ kế, cho dù không phải mẹ tôi, thì cũng là ả Trác Tinh Tinh
kia. Hơn nữa, cô ta còn đang mang thai."