HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 208

Tống Tiêu nghe những lời này, cảm thấy thật nhàm chán, bưng chén trà

lên uống một ngụm, tuy mùi hương thơm ngát thoải mái, nhưng vẫn không
thể sánh được với trà cống phẩm trong cung trước đây. Buông chén sứ
trắng xuống, nâng mắt lên nhìn về phía Tống Tranh, ung dung thong thả
nói: "Ông ấy muốn lấy ai thì lấy người đó, tôi làm sao có thể chi phối
được."

"Anh có ngốc hay không vậy? Người ta sắp sinh con trai đến nơi rồi, anh

nghĩ anh còn có thể tiếp tục kiêu ngạo được như bây giờ sao?" Tống Tranh
trào phúng mà nhìn y, "Bởi vì tôi là con gái, nên ba mới coi trọng anh như
vậy, nếu như ông ấy có đứa con trai khác, chỉ bằng bộ dạng ngu ngốc trước
đây của anh, đã bị ông ấy ném vào cô nhi viện từ lâu rồi."

"Cho nên..." Tống Tiêu cúi đầu, soạn một cái tin nhắn gửi qua cho Ngu

Đường, Tống Tiêu đã học xong toàn bộ cách ghép vần, tuy vẫn chưa thành
thục cho lắm, nhưng đánh chữ thì không thành vấn đề.

Ngu Đường đang nằm trên giường lớn của hắn ngủ đến ngon giấc, điện

thoại trên đầu giường bỗng nhiên reo vang, Ngu Đường cau mày mò qua,
nếu như không phải chuyện quan trọng, nhất định phải cho đối phương biết
kết cục của việc quấy rầy giấc ngủ đế vương!

[Ngô hoàng chào buổi sáng] Năm chữ thật đơn giản, còn không có dấu

ngắt câu.

Ngu Đường vỗ cánh(?) ngồi dậy, nhìn chằm chằm màn hình ba giây

đồng hồ, xác nhận đúng là do Tống Tiêu gửi đến, mới câu lên khóe miệng,
tiếp tục ngã lại trên giường, chậm rãi lộn mèo một vòng, sau đó lần thứ hai
ngồi thẳng dậy, dùng tư thế phê tấu chương cầm di động, cấp tốc gửi tin trả
lời.

[Tử Đồng, chào buổi sáng!]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.