HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 212

chịu trách nhiệm với bạn gái mang thai mà kết hôn với cô ta, ít ra cũng có
thể vớt vác được một chút hình tượng của hắn. Dù vậy nhưng Tống Tử
Thành đối với hành vi tự tiện làm chủ trước đây của Trác Tinh Tinh vẫn
luôn canh cánh trong lòng, vô cùng phiền chán.

Tống Tiêu thở dài, quay người lên lầu, bấm điện thoại gọi cho ông nội.

"Ai đó?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trung khí mười phần, vừa

nghe khó mà đoán được chủ nhân giọng nói này đã là một ông lão bảy tám
chục tuổi..

"Ông nội, là con... Tống Tiêu."

...

Buổi tối quay về trường học, tay trái Tống Tiêu bị quấn một vòng băng

gạt. Bởi vì vết bỏng đau rát liên tục, cuối cùng vẫn phải vào bệnh viện,
băng gạt trên tay trái rõ ràng như vậy, Tống Tiêu sợ lát nữa Ngu Đường
nhìn thấy, cố ý thả tay xuống gầm bàn che dấu.

Thế nhưng cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Ngu Đường vẫn

chưa xuất hiện. Giáo viên chủ nhiệm nói gia đình hắn có việc xin nghỉ.

Một mình yên lặng trở về phòng ngủ, trong phòng trống rỗng, Tống Tiêu

nhìn cánh tay bị thương của mình, chẹp chẹp miệng, thầm mắng mình đúng
là không có tiền đồ. Sợ bị Ngu Đường phát hiện, không muốn hắn thấy
mình bị thương, vậy mà bây Ngu Đường thật sự không nhìn thấy, y lại cảm
thấy tủi thân.

Trên tay có vết thương không tiện rửa tay, Tống Tiêu qua loa tắm rửa

một cái liền đi ra, cầm điện thoại di động do dự trong chốc lát, cuối cùng
cũng không nhịn được gọi một cú điện thoại.

"Tối nay cậu có về không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.