HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 224

thèm quản nữa, nhưng vẫn xem thằng con không vừa mắt, hai cha con một
năm không biết gọi điện cho nhau được mấy lần.

Cuối tuần trước nhận được cuộc điện thoại của Tống Tiêu, biết cháu trai

mình bị Tống Tranh tạt nước sôi, lập tức đùng đùng lửa giận: "Làm loạn cả
rồi... Tiêu Tiêu chờ đó, ông nội xả giận cho con." Lúc đó lão gia tử chỉ nói
một câu như vậy rồi cúp máy. Tống Tiêu cũng không đoán được ông lão sẽ
làm gì, y chỉ hi vọng trưởng bối trong trong nhà có thể quản được phụ thân,
y không cần những thứ ngoại phòng tạp nham kia.

Tống Tiêu nhìn dãy số trên màn hình di động, rõ ràng là số bàn ở nhà:

"Ông nội, ông đang ở thành phố A sao?"

"Phải, chờ cuối tuần này con về là có thể gặp ông rồi," Lão gia tử liếc

mắt trừng Tống Tử Thành một cái, "Ông có đem thuốc mỡ trị bỏng gia
truyền lên cho con, bôi vào sẽ không để lại sẹo."

Cúp điện thoại, ông nội Tống nhìn sang thằng con mình: "Ngày mai đem

thuốc trị bỏng qua cho Tiêu Tiêu."

"Con bảo Tiểu Tư đi ngay." Tống Tử Thành ngoan ngoãn ngồi nép trên

sô pha, như học sinh tiểu học phạm lỗi đang chờ người lớn phê bình.

Lão gia từ vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền tức giận, giơ gậy quét

qua, "Nếu như thằng bé không phải vô cùng uỷ khuất, thì có đến mức gọi
cho ông già này không? Ruốt cuộc anh làm cha kiểu gì vậy hả?"

Tống Tử Thành nhảy bắn lên như lò xo, hung hiểm tránh thoát được

đường gậy của lão gia tử: "Ba, ba đừng nóng giận!"

...

Tống Tiêu bên này vẫn chưa biết tình cảnh nước sôi lửa bỏng của ba

mình, y đang buồn bực không biết làm sao tắm bây giờ, một tay tắm rất tốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.