HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 226

Tống Tiêu giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Ngu Đường vác

lên vai, dốc ngược đầu xuống.

Nước ngạt trong lỗ tai chậm rãi tản ra, chảy ra ngoài, tiếp đó lại một trận

trời đất quay cuồng, Tống Tiêu giãy dụa bò ra khỏi khăn tắm, phát hiện
mình đã bị dời đến trên giường hoàng thượng.

"Hoàng thượng?" Tống Tiêu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

"Hôm nay mười lăm." Ngu Đường nghiêm túc kéo màn che lại, đẩy

Tống Tiêu vào giường trong, sau đó cầm lấy cánh tay bị thương của y bắt
đầu thay thuốc.

"À." Tống Tiêu ngơ ngác đáp lời, nhìn Ngu Đường thuần thục bôi thuốc

cho mình. Bàn tay của hắn rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng,
đôi tay này có thể cầm bút, cũng có thể câm đao, cầm đao khai cương
khuếch thổ, cầm bút quốc thái dân an, bây giờ, bàn tay này đang cầm lấy
tay y, tỉ mỉ bôi thuốc cho y.

Trong lòng tự dưng dâng lên cảm giác chua xót, còn có một chút thoả

mãn không nói nên lời, Tống Tiêu cong mắt cười nhìn hắn, người này cho
dù bất cứ lúc nào cũng đều đối xử tốt với y hết mức có thể, cho dù chưa
bao giờ biểu đạt thành lời.

Cánh tay bị thương, rất nhiều chuyện Ngu Đường không cho y làm, tỉ

như việc chép bài tập. Trước đây phải viết hai phần, bây giờ chỉ cần viết
phần của mình là được, còn những môn phải viết nhiều như lịch sử, chính
trị... tất cả đều bị Ngu Đường ném cho Độc Cô Ám phía sau.

[Heo: Tiểu Ám đáng êu bị vợ chồng nhà này ăn hiếp >.< ô ô...]

Độc Cô Ám yên lặng chép bài tập cho hai người nào đó, trong khi bài

của mình thì lại ngang nhiên để trống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.