HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 225

sức, hôm qua gội đầu còn chưa sạch nữa là.

Cuối cùng Tống Tiêu đành lấy bao tay y tế đeo vào, mở buồng tắm có

vòi hoa sen, xả nước làm ướt đầu, giơ tay định lấy dầu gội, đột nhiên lại sờ
trúng một mảnh vải vóc mềm mại.

"A?" Tống Tiêu bị nước xối đến không mở mắt ra được, bèn lúc lắc đầu

cho ráo nước, ngẩng đầu lên mới phát hiện hoàng thượng quần áo chỉnh tề
không biết đã chen vào từ lúc nào.

"Đừng động, nâng tay lên." Ngu Đường bắt lấy hoàng hậu trơn tuồn tuột

như con cá chạch, đổ dầu gội ra tay bắt đầu xoa tóc y.

Tống Tiêu nghe lời giơ cánh tay bị thương lên: "Tớ tự tắm được mà..."

Thân thể thiếu niên thon dài trắng nõn, làn da bị hơi nước bốc lên làm

cho ửng hồng một mảnh, thoạt nhìn đặc biệt... ngon miệng, Ngu Đường
nhịn không được kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người: "Cúi đầu..."

Tống Tiêu ngoan ngoãn làm theo, cảm giác hoàng thượng đang lấy vòi

hoa sen, bắt đầu xả tóc cho mình: "A..."

Hoàng đến bệ hạ nào có hầu hạ ai tắm rửa bao giờ, không biết luống

cuống thế nào lại dội thẳng nước vào tai Tống Tiêu, vốn dĩ muốn nhân cơ
hội này chiếm chút tiện nghi, ai ngờ lại bị Tống Tiêu không hiểu sao mà
giãy dụa kịch liệt, bọt xà phòng cứ thế bắn hết lên người hắn, cả người
trắng toát từ đầu đến chân.

Sau một hồi tắm rửa chẳng khác gì đi đánh trận, Tống Tiêu bọc khăn tắm

lớn ngồi trên giường mình, nghiêng đầu sang bên tai bị vô nước. Ngu
Đường tự tắm rửa xong xuôi lau tóc đi ra, phát hiện Tống Tiêu đang ngồi
trên giường nhéo nhéo lỗ tai, động tác trông chẳng khác gì con thỏ nhỏ,
nhịn không được mím môi cười, nhanh chân đi tới, bế cả người cả khăn
tắm lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.